Vầng trăng lưỡi liềm trên đầu cô ta cũng biến mất.
Cảm giác chóng mặt của mọi người biến mất ngay lập tức.
Quay lại nhìn tên Lăng Thiên kia, làn khí đem mà gã phóng ra tuy vẫn bao trùm lấy chúng tôi, nhưng cũng chẳng có ích gì.
Sự khắc chế đối với Hồ Tam Thái Gia cũng không lớn như trong tưởng tượng của gã.
Giờ phút này, tiếng gầm của Hồ Tam Thái Gia đến quét qua bọn chúng, khiến chúng không thể chống đỡ nổi.
Sắc mặt của ba kẻ này đã đen gần như nhọ nồi, cũng biết được thực lực của Hồ Tam Thái Gia lợi hại ra sao.
“Hừ, hay cho con lão hồ ly nhà ông! Ông chỉ có thể bảo vệ bọn chúng nhất thời, để tôi xem ông có thể bảo vệ chúng cả đời hay không!”
Lăng Thiên hung hăng nói, rõ ràng là gã đang có ý định rút lui.
Vốn dĩ, dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn chúng, chúng tôi sẽ trúng phải độc của Kim Dược Giáp Trùng, hôn mê, rồi làm theo kế hoạch chúng đã vạch sẵn, rơi vào tay chúng.
Sau đó, chúng sẽ phế tu vi của chúng tôi, khống chế mấy người chúng tôi, rồi đưa chúng tôi tới tổng đàn của Nhật Nguyệt Giáo mà báo cáo kết quả.
Tuy nhiên, sự cố đột nhiên xảy ra, tôi và Hồ Mỹ lại tỉnh dậy trước, làm gián đoạn kế hoạch của chúng.
Nhưng qua tính toán của Linh Lan, chúng lại tìm ra chúng tôi.
Đám người Lăng Thiên đều có tu vi cao hơn mấy người chúng tôi, hơn nữa còn có khí đen Tổ Nguyên hỗ trợ.
Chúng nghĩ có thể áp chế được tôi, khiến cho tôi không thể nào dùng đến cách triệu hồi được nữa.
Nhưng chúng nào ngờ, tôi còn có nhang dẫn có thể liên lạc được với núi Hồ, lại còn có thể gọi được Hồ Tam Thái Gia vô cùng mạnh chỉ trong vòng một thời gian ngắn.
Cho dù Hồ Tam Thái Gia không đưa chân thân của mình tới, nhưng sức mạnh của ông ấy đâu phải là thứ mà chúng có thể chống lại được.
Sau mấy hiệp đấu, chúng đã chịu thương vong nặng nề.
Nếu đánh tiếp, chắc chắn chúng sẽ chẳng thể gặt hái được kết quả tốt đẹp gì.
Thậm chí, chúng còn có khả năng phải vong mạng ở nơi này. Cho nên Lăng Thiên dự định rút lui, gã nghĩ núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt.
Nhưng Hồ Tam Thái Gia này cũng là một nhân vật tàn nhẫn.
Lúc này ông ấy đã hiện thân, sao có thể để chúng an toàn mà rút lui được?
Hồ Tam Thái Gia hừ lạnh, nói:
“Đã dám tìm tới đệ tử tộc ta mà gây phiền toái, lúc này lại muốn rời đi dễ dàng như vậy sao? Sợ là lần này chúng mày không đi nổi đâu?”
Lăng Thiên đường đường là Thái Dương Thánh Tử của Tà giáo Nhật Nguyệt, lúc này trên người gã vẫn còn một chút “Uy nghiêm”.
“Lão hồ ly, ông còn muốn như thế nào?”
“Thế nào? Để lại mạng chúng mày lại đây!’
Nói rồi, Hồ Tam Thái Gia đột nhiên giơ kiếm Thái Nguyên lên, trực tiếp lao về phía trước mà chém giết.
Tốc độ nhanh như tia chớp lại xuất hiện, đạt tới cực hạn.
Yêu khí cuồn cuộn bốc lên, trong nháy mắt đã bao trùm lấy cả người Lăng Thiên.
Hiển nhiên, người đầu tiên mà Hồ Tam Thái Gia muốn giết chết chính là cái tên Thái Dương Thánh Tử của Nhật Nguyệt Giáo – Lăng Thiên.
Lăng Thiên sửng sốt, không kịp trở lại
Nhưng Nguyệt Dương Thánh Nữ - Thấm Tuyết - ở bên cạnh gã, lại đột nhiên hô lớn: “Anh Thiên cẩn thận!”
******
Nguyệt Nữ Thấm Tuyết kia vừa hét lên một tiếng, vừa trực tiếp lao lên chắn trước người tên Lăng Thiên.
Không chỉ có vậy, cô ả còn đột nhiên giơ tay phải ra phía trước.
Bỗng nhiên, yêu năng bùng nổ.
Trước người cô ả Thấm Tuyết lập tức xuất hiện một trận đồ bát quái màu xanh lục.
Khi Hồ Tam Thái Gia xông đến, trực tiếp chém một kiếm lên trên trận đồ bát quái.
Sau một tiếng “Phanh” chói tai, trận đồ bát quái trước mặt Thấm Tuyết đã bị chém nát.
Cả Thấm Tuyết và Lăng Thiên đã bị đánh bay trong nháy mắt.
Chúng lăn ra phía sau hơn mười mấy mét. Linh Lan thấy thế, sợ đến tái cả mặt: “Lăng Thiên, Thấm Tuyết...”
Nói xong, hai tay của cô ả cùng đồng thời kết ấn.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy rất nhiều côn trùng màu đen bò ra từ tay áo và ống quần của Linh Lan.
Những con côn trùng màu đen đó vừa đáp xuống mặt đất, chúng đã bay về phía Hồ Tam Thái Gia, cũng có một ít côn trùng đen chui vào trong những thi thể nằm gần đó.
Sau đó, chúng sinh sôi nảy nở với tốc độ và số lượng chóng mặt.
Chỉ trong nháy mắt, xung quanh chúng tôi đã dày đặc toàn là côn trùng màu đen, chúng gần như đã che kín cả bầu trời.
Những con cổ trùng này bắt đầu liều mạng tấn công về phía Hồ Tam Thái Gia, chúng cứ như một làn khói đen mà lao xuống.
Hồ Tam Thái Gia có sức mạnh vô song, quanh người có yêu khí bảo vệ.
Những con côn trùng màu đen kia căn bản không thể tới gần ông ấy. Mấy người lão Phong, sáu kiệt Tấn Tiệp Môn và Tử U đứng ở phía sau xem cảnh này mà choáng váng.
Quyết đấu ở bậc này, không phải là họ không muốn ra tay, mà là không thể giúp được.
Nhiều côn trùng độc như vậy, chỉ cần bị một con trong số đó cắn trúng, có thể họ sẽ mất mạng.
Tử U tốt hơn một chút, tu vi của cô ấy đã đạt đến cảnh giới Đạo Vương, quanh thân đã có cương khí bảo vệ.
Nhưng lão Phong và sáu kiệt Tấn Tiệp Môn thì khác, tuy rằng họ có thể phóng ra cương khí, nhưng lại không thể bảo vệ được toàn bộ cơ thể mình.
Vì thế, nếu họ dám tiến lên, thì chắng khác gì tự chui đầu vào chỗ chết.
Bởi vậy, lúc này họ chỉ có thể đứng ở phía sau mà quan sát.
Bởi vì có cô ả Linh Lan ở chỗ này câu thêm thời gian, tạo cơ hội cho Lăng Thiên bò dậy.
Gã liếc nhìn Thấm Tuyết nằm trước mặt mình, sắc mặt đại biến.