Bà lão nọ cùng cá trê yêu chăm chú nhìn theo bóng chúng tôi rời đi, cho đến khi khuất dạng hẳn.
Chờ sau khi đi vào trong một con hẻm nhỏ, Hồ Mỹ lại chợt hỏi tôi:
“Đinh Phàm, vì sao anh lại tin tưởng cô ta như vậy?
Nhỡ chẳng may cô ta lừa anh thì sao?
Nếu không, để tôi yểm một hồ chú trên người cô ta, như vậy cô ta sẽ răm rắp nghe theo lời của chúng ta…”
Nghe Hồ Mỹ nói vậy, tôi chỉ mỉm cười rồi khẽ lắc đầu.
Tôi tự nhận bản thân mình có năng lực phân biệt thiện ác.
Nếu tôi làm theo phương pháp của Hồ Mỹ, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, nhưng làm như vậy sẽ có thể làm lung lạc tấm lòng của một yêu quái hướng thiện.
Từ đó, trong tận đáy lòng của cô ấy sẽ xuất hiện lòng căm thù, hoặc hoài nghi với con người.
Nếu đúng như vậy thì tôi không muốn nhìn thấy cảnh ấy.
Có một yêu quái tốt bụng như vậy canh giữ và bảo vậy cho một phương, kỳ thật cũng không thua kém gì việc có một người trừ tà mạnh mẽ bảo vệ nơi ấy.
Đương nhiên, tôi cũng tin tưởng chắc chắn vào phán đoán của mình.
Tôi cũng tin rằng cô ấy thực sự là một yêu tốt, thật lòng thật dạ muốn giúp đỡ chúng tôi.
Bởi vì có suy nghĩ như vậy, cho nên tôi đã nói với Hồ Mỹ:
“Tuy rằng cá trê yêu là yêu quái, nhưng tôi lựa chọn tin tưởng cô ấy.
Cũng giống như tôi đã tin tưởng mọi người, tin tưởng Hồ tộc vậy.”
Hồ Mỹ nghe tôi nói như vậy, hơi ngẩn người ra, cuối cùng thì không nói gì nữa.
Bởi vì cô ấy cũng là một con hồ ly nhỏ, thiếu kinh nghiệm về thế giới này, đối với cách đối nhân xử thế, cô ấy hoàn toàn chẳng hay biết gì cả.
Kế tiếp, chúng tôi đi dọc theo con hẻm nhỏ, quay trở về khu phố nhộn nhịp của thành Phượng Hoàng.
Ngô Huệ Huệ dường như đã sắp quay xong rồi, bởi vì tôi thấy rất nhiều nhân viên trong đoàn làm phim từ sông đi lên, mang theo những chiếc túi lớn nhỏ khác nhau.
Nhìn thấy thế, tôi lấy di động ra, gửi cho Ngô Huệ Huệ một tin nhắn:
“Ngô Huệ Huệ, có muốn cùng dùng bữa không?”
Vừa gửi tin nhắn xong, rất nhanh tôi đã nhận được tin trả lời:
“Được đấy! Nhưng hiện tại tôi đang ở tận Tương Tây, nên muốn ăn chung thì cũng phải đợi tôi bay về đã!”
“Ăn ở thành Phượng Hoàng thì sao?”
“A! Chẳng lẽ anh cũng đang ở thành Phượng Hoàng ư?”
“Không thì sao!”
“Anh đang ở đâu?”
“Tôi đang đi dạo trên phố.”
Ngay sau đó, liền nhìn thấy Ngô Huệ Huệ trả lời bằng một chuỗi dấu ba chấm.
“……”
Tôi chỉ cười, không nhắn lại.
Rồi tôi cùng mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng nào ngờ, chúng tôi vừa mới đi chưa được bao xa, đã nhìn thấy một người đột nhiên chạy lên từ phía bờ sông, trực tiếp xuất hiện ngay trước mặt chúng tôi khoảng mười mét.
Cô gái này mặc một bộ đồ cổ trang, trong tay cầm di động.
Sau khi xuất hiện trên đường phố, cô ấy còn không ngừng nhìn ngó xung quanh.
Cuối cùng, cô ấy cũng nhìn thấy nhóm chúng tôi đang đi về phía trước.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi, lông mày của Ngô Huệ Huệ cong lên vì vui mừng.
Cô ấy kích độ hô lên với tôi: “Đinh Phàm…”
Hô xong, Ngô Huệ Huệ còn kích động tới nỗi vội vàng chạy về phía chúng tôi.
Người qua đường chung quanh nhìn thấy, đều sôi nổi ghé mắt.
Rốt cuộc thì trên thực tế, làm sao có thể tình cờ gặp được những cô gái xinh đjep trong trang phục cổ trang như vậy?
“Oa, cô gái kia thật xinh đẹp!”
“Này, sao trông cô gái kia có vẻ quen thế nhỉ?”
“Không đúng, đó không phải là Ngô Huệ Huệ sao?”
“Mẹ kiếp, là Ngô Huệ Huệ thật đấy, mau chụp ảnh đi…”
“Cô ấy đang làm gì thế? Cô ấy chạy về phía người đàn ông đó…”
“Ôi trời ơi! Thế mà nữ thần lại chủ động chạy về hướng của một người đàn ông sao?”
“…”
******
Đã lâu không gặp Ngô Huệ Huệ, nên có lẽ lúc này cô ấy sẽ hơi phấn khích.
Vừa nhìn thấy hai người quen cũ là tôi và lão Phong, cô ấy đã vội vàng chạy về phía chúng tôi.
Giờ phút này, Ngô Huệ Huệ hoàn toàn chẳng suy nghĩ gì đến hình tượng của một ngôi sao của mình.
Mà Ngô Huệ Huệ vừa xuất hiện, đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người có mặt ở đây.
Những khách du lịch này đến từ khắp trời nam đất bắc, nhưng bọn họ gần như đều biết đến Ngô Huệ Huệ.
Cho dù không biết, thì ít nhiều họ cũng đã từng nghe tới tên của Ngô Huệ Huệ.
Suy cho cùng thì trong vòng 5 năm này, Ngô Huệ Huệ cũng chính là là một ngôi sao siêu việt trong làng giải trí
Hầu như tất cả các ngôi sao giải trí cạnh tranh cùng thời với cô ấy, đều kết thúc trong ảm đạm.
Chỉ có Ngô Huệ Huệ là vẫn một đường tiến lên.
Giờ phút này, những người qua đường nhìn thấy Ngô Huệ Huệ, ai nấy đều hò lét vô cùng chói tai.
Tiếng chụp ảnh di động “tách tách tách” vang lên không ngừng.
Còn Ngô Huệ Huệ đã nhanh chóng chạy tới trước mặt chúng tôi.
Lúc này, trên mặt cô ấy lộ rõ vẻ kích động và vui mừng.
“Đinh Phàm, anh, anh và Phong Tuyết Hàn sao cũng ở chỗ này vậy?”
Nói xong, cô ấy còn liếc mắt nhìn lão Phong một cái.
Tôi hơi hơi mỉm cười: “Cô đã quên mất chúng tôi làm nghề gì rồi sao?”
Ngô Huệ Huệ nghe xong, chợt bừng tỉnh.
Chúng tôi chính là những người trừ tà chính phái, làm nghề diệt yêu trừ ma.
Hiện giờ, chúng tôi xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên là vì diệt yêu trừ ma rồi.
Trong lúc Ngô Huệ Huệ còn chần chờ, nhưng Tử U ở bên cạnh đã trợn tròn cả mắt.
Lúc này Tử U đã nhìn tôi và lão Phong chằm chằm, làm sao cô ấy có thể ngờ được là tôi và lão Phong lại có quen biết được với một ngôi sao hạng nhất, hàng thật giá thật.