Chúng tôi cũng không phải lang thang khắp nơi tìm kiếm yêu quái trong bóng tối nữa, phải không?”
Nghe đến đó, tất cả chúng tôi đều nhìn về phía Dương Tuyết và mấy đệ tử danh môn chính phái khác.
Bọn họ đã sinh ra và lớn lên trong tông môn, hơn nữa còn là môn phái lớn, một nơi là phái Võ Đang, một nơi là phái Mao Sơn, một nơi là Tử Vân Tông.
Đây đều là những môn phái lớn đương thời, nên các cô ấy chẳng cần phải kiểm tra gì cả.
Giáo phái đã cho họ cái gọi là quyền lực.
Ba người họ nghe chúng tôi dò hỏi, chỉ lát sau đã nghe Tử U trả lời:
“Cái này cũng không phải việc gì quá khó, rất nhiều tông môn đều có thể đánh giá được!”
“Nếu mọi người muốn tham gia đánh giá, chờ sau khi chuyện này qua đi, cứ tới phái Võ Đang của chúng tôi đi!” Dương Tuyết cũng mở lời mời.
Đi đâu về đâu, đối với tôi cũng chẳng có gì quan trọng cả.
Cho nên tôi đã trực tiếp trả lời một câu: “Được thôi!”
Tôi vừa dứt lời, mấy người Tấn Tiệp Môn cũng lần lượt gật đầu và trực tiếp đưa ra quyết định.
Kế tiếp, mọi người lại ngồi nói chuyện phiếm.
Mãi đến sau bữa trưa, mọi người mới chịu giải tán.
Trong hai ngày tiếp theo, mọi người không đi đâu cả chỉ lặng lẽ nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.
Bởi vì tôi có linh thạch hệ mộc, đồng thời trước đó tôi còn được dùng Bách Hoa Dịch nữa.
Cho nên xét về khả năng phục hồi, thì đương nhiên tôi nhanh nhất.
Sau ba ngày, về cơ bản tôi đã khôi phục như lúc ban đầu.
Đồng thời, cũng trong ba ngày này…
Bên trong thành Phượng Hoàng đã không xuất hiện “Người bị bệnh dại” nữa.
Đám cổ sư tà ác giống như đã biến mất khỏi thế gian, chẳng thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Tôi nghe nói, tất cả các hang ổ của chúng trên núi đều bị các đệ tử của phái Cản Thi càn quét.
Tuy nhiên, khi họ đến nơi thì không còn lại manh mối nào nữa, cơ bản là mọi thứ đã được bọn cổ sư dọn sạch.
Những gì còn lại chỉ là một số nhu yếu phẩm đơn giản hàng ngày.
Nhưng hôm nay, chính là ngày chúng tôi đã hẹn sẵn.
Ngày chúng tôi đến núi Hắc Nhai ở phía đông thành, quét sạch lũ Nhện Quỷ tới từ dị vực.
Mới đêm qua, sau khi màn đêm buông xuống, tôi đã lặng lẽ liên lạc với Tiểu Ngư.
Không thể không khen một câu, tôi vừa thổi vào vỏ ốc, Tiểu Ngư đã nhanh chóng nổi lên từ sông Phượng Hoàng.
Lúc đó, chỉ thấy mặt sông gợn sóng, sau đó một đầu cá khổng lồ nổi lên từ dưới mặt nước.
Tiểu Ngư là một con cá trê yêu đã 200 năm tuổi, cho nên cái đầu cá của cô ấy rất lớn.
Ít nhất thì nó cũng phải rộng tới 1m, còn lộ ra hai chòm râu dài màu đen.
Đôi mắt của cô ấy rất lớn, miệng cứ đóng mở không ngừng, nhìn cũng khá dữ tợn.
May mắn thay, xung quanh tối đen như mực, nên không có ai nhìn thấy được cô ấy.
Tôi thấy Tiểu Ngư xuất hiện, cũng không nói nhảm với cô ấy.
Tôi nói với cô ấy rằng, sáng mai chúng tôi sẽ hành động, bảo cô ấy tới chờ ở địa điểm đã hẹn trước.
Tiểu Ngư là một yêu quái tốt bụng và chính nghĩa, nên cô ấy cũng chẳng dông dài với tôi, liền gật đầu đồng ý.
Sau đó Tiểu Ngư lắc lư cái đuôi, và nhanh chóng chìm xuống sông…
Mọi thứ đã sẵn sàng, nên sáng nay, chúng tôi đã thu thập hành trang.
Đồng thời, chúng tôi cũng đã thống nhất địa điểm gặp mặt với Lôi Minh chân nhân.
Chúng tôi hẹn nhau tập trung ở cổng phía đông của thành Phượng Hoàng.
Cho nên, sau khi chờ mọi người tập hợp đủ, chúng tôi đi thẳng đến cổng phía đông của thành Phượng Hoàng.
Tinh thần của mọi người đều rất tốt, mọi người đều đã chuẩn bị thỏa đáng.
Khi chúng tôi đến cổng thành phía đông, nhận ra Lôi Minh chân nhân và chúng đệ tử phái Cản Thi còn chưa tới.
Cho nên, chúng tôi liền ngồi chờ ở cổng thành, ai nấy đều đang mong đợi.
Có thể hợp sức với một trong tám giáo phái lớn để chiến đấu chống lại yêu quái, đó là một chuyện may mắn tới cỡ nào?
Chúng tôi lại càng có tin tưởng hơn với việc tiêu diệt bầy Nhện Quỷ kia.
Giờ phút này, tôi nghe thấy lão Phong nói với mình:
“Lão Đinh, cậu đoán thử xem, lần này phái Cản Thi sẽ đưa bao nhiêu người tới đây?”
Tôi nghĩ nghĩ một lúc, nhưng chưa kịp đưa ra câu trả lời.
Vương Xích ở bên cạnh đã giành trả lời trước:
“Số lượng đàn Nhện Quỷ không hề ít, hơn nữa còn là yêu ma từ dị vực.
Lôi Minh chân nhân tuy có tu vi cao, nhưng ông ấy cũng là chủ của một môn phái.
Tôi nghĩ, lần này phái Cản Thi ít nhất cũng phải cử khoảng 30 từ 50 người để bảo vệ chưởng môn!”
“30 đến 50 người ư? Chưởng môn đã ra mặt rồi, sao chỉ có thể đưa có 30 đến 50 người được?
Nói thế nào thì cũng phải đến 70 hoặc 80 người!” Vương Hổ cũng mở miệng.
Kết quả, Vương Sơn khinh thường liếc nhìn bọn họ:
“Bây giờ toàn bộ giáo phái Cản Thi đều đã ra quân, tụ tập xung quanh khu vực thành Phượng Hoàng rồi.
Lần hành động này, tôi đoán thế nào cũng phải có tới trăm người.
Trước mặt nhiều cao thủ của phái Cản Thi, lần này chúng ta có khả năng chỉ tới làm cảnh mà thôi.
Khi thời cơ đến, bùn lập huyệt đất, nhất định đám yêu quái kia sẽ không chống đỡ được.”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều bàn tán sôi nổi.
Mọi người đang đoán xem lần này phái Cản Thi sẽ cử bao nhiêu người đến giúp chúng tôi.
Nhưng ai biết được, đang lúc mọi người còn mải trò chuyện, một chiếc xe taxi bỗng nhiên dừng lại trước mặt chúng tôi.
Ngay sau đó, tôi thấy một người đàn ông bước ra khỏi xe.
Người đàn ông này cao hơn một mét rưỡi một chút, người này không ai khác, chính là Lý Đông Lôi, đại đệ tử của phái Cản Thi.
Ngay khi tên nhóc này vừa mới xuất hiện, mọi người đều tập trung sự chú ý tới anh ta.