Chỉ là lúc này đây, chung quanh hang có vô số những con nhện độc nhỏ, số lượng kén người cũng nhiều không kể.
“Trời đất ơi! Nơi này phải có bao nhiêu nhện độc chứ!”
Từ Lâm Tĩnh bỗng nhiên thốt ra một tiếng cảm thán, cô ấy đã bị một màn trước mắt này dọa cho chết khiếp.
Những người còn lại cũng không kìm được mà hít ngược một ngụm khí lạnh, lần lượt lộ ra vẻ khinh hãi.
Nhìn số lượng nhện dày đặc, có thể nói trùng trùng điệp điệp, thực sự khiến người ta nhìn mà tê dại cả da đầu.
Nhưng thứ khiến tôi chú ý tới lại là hồ nước tỏa ra ánh sáng màu tím kia.
Mùi hương tỏa ra từ cái hồ đó thực sự kỳ quái.
Cho nên tôi liền lên tiếng: “Bên trong hồ nước kia là cái quái gì, cảm giác rất kỳ quái!”
“Ai mà biết được?”
Lão Phong chẳng hề để ý mà đáp một câu, cậu ấy cũng chẳng chú ý nhiều tới hồ nước đó.
Mà Lôi Minh chân nhân đứng ở phía trước lại bỗng nhiên nở một nụ cười lạnh, ông ấy nói:
“Đó chỉ sợ là một hồ nước độc mà thôi, được tạo ra do nọc độc của đám nhện này tụ lại!”
Lời vừa nói ra, đã làm kinh động lòng người, khiến mọi người có mặt ở đây đều phải kinh ngạc.
(Kinh động lòng người: Nguyên văn là “Thạch phá thiên kinh” (石破惊天) có nghĩa là gây kinh động lòng người, hoặc sự kiện gì đó hết sức mới lạ.)
“Cái gì? Là do độc của nhện tụ lại ư?”
“Không, không thể nào?”
“Thế này, thế này phải có bao nhiêu con nhện độc chứ?”
“…”
Mỗi người đều lần lượt đưa ra ý kiến của mình, toàn bộ nước trong hồ kia thực sự đều là nọc độc của lũ nhện ư?
Hơn nữa, hồ nước kia thế nào cũng phải rộng khoảng mười mét vuông!
Thế này thì phải có bao nhiêu nọc độc chứ? Mà hầu hết các loài nhện độc đều chỉ có được một chút độc trong người thôi.
Và khi nọc độc trong người bị vắt kiệt, chính đám nhện cũng sẽ chết.
Nếu thật sự cần thu thập nhiều nọc độc của nhện như vậy, thì cần bao nhiêu con nhện để phun ra nọc độc?
Mọi người đều thấy kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng nào ngờ, ngay vào lúc này, hồ độc màu tím đột nhiên nổi lên những gợn sóng.
Trong nước, một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đột nhiên đứng dậy.
Trông người phụ nữ nọ còn trẻ trung và quyến rũ, ngũ quan sắc sảo xinh đẹp, làm da trắng nõn và mịn màng.
Lúc này, người phụ nữ nọ đứng giữa hồ nước độc, tạo ra những gợn sóng.
Điều đáng kinh ngạc hơn là, trên người cô ấy không hề có bất kỳ mảnh quần áo nào cả.
Nhìn thấy cảnh này, mấy người chúng tôi đứng ở phía xa không khỏi ngây ngẩn cả người.
Cả một đám đều mở to hai mắt mà nhìn, cảm giác như máu mũi sắp phun ra rồi.
Từ Lâm Tĩnh là người đầu tiên phản ứng lại, cô ấy lạnh lùng quát lớn một câu: “Yêu nữ…”
Lời này vừa vang lên một cách đột ngột, giống như một chậu nước lạnh lập tức hất vào cơ thể chúng tôi
Mấy người chúng tôi cũng thanh tỉnh chỉ trong nháy mắt.
Người có thể đứng dậy từ ao nước độc đó chắc chắn không phải là người bình thường, nhất định chính là một tên yêu quái.
Thế mà chúng tôi, chúng tôi lại bị ả ta làm rối loạn tâm trí.
Từ Lâm Tĩnh vừa mới lên tiếng xong, Dương Tuyết ở bên cạnh lại liếc mắt nhìn tôi một cái sắc lẹm, cô ấy hỏi tôi, trong giọng nói còn xen lẫn cả chút oán giận: “Đẹp lắm à?”
Nhìn ánh mắt có thể giết chết người kia của Dương Tuyết, tôi chỉ biết cười bối rối.
Cho dù là đẹp thật, thì lúc này tôi cũng chẳng dám trả lời là phải.
Tôi đành giả vờ nghiêm túc: “Cái gì mà đẹp hay không, đây rõ ràng chính là một con yêu quái mà!”
Dương Tuyết nghe tôi trả lời như vậy, chỉ “hừ” lạnh một tiếng, không thèm nhìn tôi nữa.
Nhưng Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh lại nói với Dương Tuyết.
“Chị Tuyết, vừa nhìn mặt Đinh Phàm là đã biết chú già này đang nói dối rồi, lúc nãy chú ấy còn nhìn yêu quái kia, không thèm chớp mắt lấy một cái.
Chú ấy chắc chắn là một kẻ háo sắc, đã vậy lại còn đểu…”
Nghe đến đó, tôi cảm thấy khó chịu khắp cả người.
Tử U cùng Vương Phượng ở bên cạnh lại không nhịn cười nổi, khẽ cười thành tiếng.
Lúc này, lão Phong lại vỗ vào vai tôi:
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cứ quanh sát tình hình, xem tiếp theo nên làm thế nào!”
Bên này lão Phong vừa mới dứt lời, thì ở phía bên kia, người phụ nữ đang đứng bên trong hồ nước độc lại bỗng nhiên cất giọng nói với chúng tôi:
“Vài ngày không gặp, thế mà các người đã tìm được tới nơi này rồi!”
Giọng nói này rất nhẹ nhàng, có chút quyến rũ.
Đó chính xác giống y như đúc giọng nói của ả Nhện Quỷ mẹ mà chúng tôi đã gặp được trong khu rừng mấy hôm trước.
Chỉ là, lúc trước cô ta được sương mù bao phủ, nên chúng tôi không nhìn được rõ khuôn mặt của ả.
Hơn nữa, lúc nói chuyện, ả ta cũng chẳng hề cảm thấy ngượng ngùng khi trên người chẳng có mảnh quần áo nào cả.
Mà ả ta cũng chẳng đứng trong hồ nước độc lâu, vừa nói xong ả đã từ từ bước lên bờ.
Đám nhện độc kia đồng loạt tránh sang một bên.
Ả ta để lộ hoàn toàn cơ thể tràn như nhộng, khi bước lên trên bờ, ả còn mỉm cười và nhìn chúng tôi chằm chằm.
Nhưng đừng nghĩ nhiều, bởi vì người phụ nữ quyến rũ trước mặt chúng tôi đây, chính là một ả Nhện Quỷ mẹ tới từ dị vực.
“Nghiệp chướng chính là nghiệp chướng, một chút liêm sỉ cũng không có…”
Lôi Minh chân nhân đứng phía trước chúng tôi lại bỗng nhiên lên tiếng.
Nhện Quỷ mẹ nghe xong, không khỏi ngẩn người, ả vô thức nhìn vào cơ thể của mình.
Sau đó ả lại nhìn về phía chúng tôi, hỏi:
“Cơ thể là do trời ban cho, có gì phải xấu hổ khi sinh ra đã có được cơ thể như vậy?