Cậu ấy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể đứng vững, toàn thân lắc lư.
“Ngũ sư huynh!” Vương Phượng hô lên một tiếng.
“Ngũ sư đệ…”
Những đệ tử còn lại của Tấn Tiệp Môn cũng đồng loạt hét lên, họ không ngừng chạy tới bên Vương Xích.
Nhưng trước khi mọi người kịp đến gần, Vương Xích đã mất khả năng di chuyển và ngay lập tức bị bao vây bởi những con nhện độc gần đó.
Những con nhện độc này lần lượt nhảy lên người cậu ấy.
Trong nháy mắt, Vương Xích đã bị bầy nhện độc kéo ngã xuống đất, chúng liều mạng cắn xé, không ngừng rót chất độc trí mạng vào người cậu ấy…
******
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh chóng.
Vừa rồi Vương Xích vẫn còn tốt đẹp, thế mà chỉ trong phút chốc đã ngã xuống nền đất lạnh.
Hơn nữa, cậu ấy còn bị vô số con nhện độc bò lên người, chúng không ngừng cắn xé và tiêm nọc độc vào người Vương Xích.
Trong đó có một con nhện độc to bằng cái chậu rửa mặt, đã nhanh chóng xà xuống và cắn nát một mảnh thịt trên mặt Vương Xích.
Cơn đau làm cho Vương Xích liên tục kêu la thảm thiết.
Trong cả nhóm chỉ có mình tôi là không phong bế thính lực, bỗng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vương Xích, tôi đã vô thức quay đầu lại.
Này vừa thấy cảnh trước mắt, trái tim tôi không kìm được mà run lên.
“Vương Xích!”
Tôi vội hét lên một tiếp rồi lao thẳng về phía trước.
Mấy đệ tử của Tấn Tiệp Môn cũng nhanh chóng vọt tới.
Phía trước còn rất nhiều nhện độc chặn đường tôi, nhưng chúng đều bị tôi giết chết.
Chẳng bao lâu sau, tôi đã chạy được đến đến chỗ Vương Xích.
Những con nhện độc trên người Vương Xích đã bị mấy đệ tử còn lại của Tấn Tiệp Môn giết chết và dọn sạch.
Tôi quan sát Vương Xích, cả người cậu ấy toàn là máu, cả thân đã tím đen lại.
Máu tươi phun ra từ trong miệng cũng hóa thành màu đen.
Không chỉ có thế, phần bụng của Vương Xích đã bị nhện độc khoét một lỗ, có thể nhìn thấy cả ruột của cậu ấy.
Hiển nhiên, Vương Xích gần như đã chẳng thể sống nổi nữa.
Không chỉ bị trúng độc nặng, mà khắp người cũng đều là vết thương chí tử, khó có thể bảo toàn mạng sống.
“Đáng chết!” Tôi hung dữ thốt lên.
Tuy rằng tôi và Vương Xích của Tấn Tiệp Môn quen biết chưa được bao lâu, nhưng trong khoảng thời gian này, tôi và anh ta cũng đã cùng nhau trải qua sống chết.
Thế mà hiện tại, Vương Xích lại gục ngã trong hang ổ yêu quái.
“Ngũ sư huynh!”
Vương Phượng lập tức phá bỏ phong ấn thính giác, mở miệng hô lên.
Vương Thanh ở bên cạnh chậm rãi vươn tay ra, từ từ mở thính giác cho Vương Xích trong khoảnh khắc cậu ấy đang hấp hối.
“Các, các vị, tôi, có khả năng, khả năng, khả năng là tôi phải đi, đi trước rồi…”
Vương Xích cố gắng cất lời, khi cậu ấy nói chuyện, trong miệng vẫn lọt ra một chút không khí.
Bởi vì mặt của cậu ấy đã bị xé mất một mảng thịt lớn, máu thịt nát bấy.
“Sư đệ…”
“Ngũ sư đệ…”
Nam người còn lại của Tấn Tiệp Môn đau xót vô cùng.
Ở bên ngoài, mấy người lão Phong, Hồ Mỹ cùng Tiểu Ngư, Dương Tuyết đang đứng xung quanh chúng tôi, thiết lập một vòng bảo vệ.
Nhưng không ai ngờ được, trong những giây phút cuối cùng, Vương Xích lại chẳng hề lộ ra một chút bi thương nào cả.
Mà ngược lại, cậu ấy vẫn mạnh mẽ nở nụ cười tươi, chỉ là nụ cười tươi này có vẻ rất cứng ngắc, các cơ bắp trên mặt đều không ngừng run rẩy.
“Các, các vị sư huynh, tiểu, tiểu sư muội.
Đừng, đừng đau lòng, mọi người, mọi người đã quên, đã quên chúng ta trước khi, trước khi xuống núi, đã lập lời thề, phải trảm yêu, trảm yêu trừ ma rồi sao?”
Mọi người đều ngẩn ra, chỉ có Vương Hổ mở miệng trả lời: “Không phải, là thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma.”
Vương Xích gật đầu: “Về sau, về sau đành dựa, dựa vào mọi người…”’
Những người còn lại của Tấn Tiệp Môn nghe đến đó, đã đau lòng đến mức không thể kìm nén được nữa, nước mắt lập tức rơi xuống.
Cuối cùng Vương Xích lại nhìn về phía tôi.
“Đinh, Đinh đạo hữu…”
“Tôi đây Vương Xích!”
Nói rồi, tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống, cầm lấy bàn tay của cậu ấy.
“Tôi, tôi rất may mắn khi có thể, có thể đi cùng, cùng với anh, cùng chiến đấu, nếu có, có kiếp sau, Vương Xích tôi, tôi, lại đến, tìm các anh…”
Nói tới đây, Vương Xích đột nhiên sặc khí.
Hai mắt cậu ấy trừng lớn, trong miệng bỗng phát ra một tiếng rên rỉ: “A!”
Cơ thể cậu ấy cũng chợt căng cứng lại, rồi lãi bỗng nhiên thả lỏng.
“Bịch” một tiếng, cả người Vương Xích rơi xuống mặt đất.
Vương Xích, đã chết rồi.
Cậu ấy đã mang theo sự không cam lòng cùng với chính nghĩa, cứ thế rời khỏi thế giới này.
“A!”
“Ngũ sư huynh…”
“Ngũ sư đệ…”
Mấy người Tấn Tiệp Môn cuối cùng cũng không thể nhịn nổi nữa, đau đớn khóc oà lên.
Còn tôi, tôi không nói một lời nào, chỉ dùng tay vuốt mí mắt của Vương Xích xuống.
Đồng thời, tôi bình tĩnh đáp lại lời của cậu ấy: “Vương Xích, người anh em, ra đi thanh thản!”
Nói xong, tôi lại đứng lên.
Nhiệm vụ của chúng tôi còn chưa kết thúc, chúng tôi còn phải tiếp tục chiến đấu.
Tôi quan sát bốn phía và thấy những con nhện độc ở xung quanh vẫn rình rập chúng tôi như cũ, không ngừng tấn công lại.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng hét lớn của tôi:
“Mọi người, hãy cùng nhau trả thù cho người anh em Vương Xích!”
Nói xong, cả người tôi run lên một cái, một lần nữa thi triển ra Hoả Thiên Công cường đại.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đạo khí cuồn cuộn liên tục trào ra.
Sự phẫn nộ trong lòng đã khiến máu cả người tôi sôi lên.
Thế mà vô tình, nó lại khiến Hoả Thiên Khí trong cơ thể tôi lại bắt đầu hoạt động nhanh hơn.
Nồng độ của Hỏa Thiên Khí từ mức độ 10% trực tiếp tăng vọt lên 15%.