Sắc mặt của Trúc Trúc đột nhiên cứng đờ, cảm giác sợ hãi từ sâu trong lòng cô đột nhiên nổi lên, đồng tử đột nhiên giãn ra, sau đó cô thét lên một tiếng “A”.
Chân của cô càng thêm mềm nhũn “phịch” một tiếng liền té ngã xuống đất, cơ thể run bần bật, vô cùng sợ hãi.
Cô ấy không ngừng lắc đầu, hoảng sợ nhìn chằm chằm giếng cạn, giọng nói không ngừng run rẩy mà nói: “Không, không, không……”
Ba người chúng tôi đều trốn ở phía sau ghế sô pha, lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện đang xảy ra ở trước mắt, căn bản không dám hành động.
Chỉ có thể chờ cho đến quỷ anh ở giếng cạn xuất hiện thì chúng tôi mới có thể thực hiện phương án tiếp theo.
Không lâu sau khi Trúc Trúc ngã xuống, giếng cạn lại phun trào một màn sương trắng mờ nhạt.
Ngay sau đó truyền ra từng đợt tiếng cười lớn: “Ha ha ha!”
Hơn nữa theo từng tiếng cười rợn người, một bàn tay nhỏ nhợt nhạt và trắng bệch đột nhiên vươn ra từ bên trong giếng cạn, thậm chí còn tựa vào miệng giếng.
Bàn tay kia tuy rằng rất nhỏ, hơn nữa cũng không nhấc lên cao cho lắm, nhưng tôi lại thấy được nó vô cùng rõ ràng.
Toàn thân tôi không khỏi căng thẳng, tôi như nín thở.
Chậm rãi rút ra kiếm gỗ đào, chuẩn bị vây bắt quỷ anh.
Dương Tuyết và Phong Tuyết Hàn cũng đều làm như vậy, tuy rằng khẩn trương, nhưng cũng không có một chút hoảng loạn.
Nhưng Trúc Trúc gọi quỷ anh ra ngoài thì khác, khi nghe thấy tiếng cười quỷ dị cô ấy đã bị dọa không nhẹ, lại đột nhiên nhìn thấy bàn tay trắng bệch của một đứa trẻ, sắc mặt liền biến đổi, lập tức kinh hãi quá mức mà ngất đi.
Thấy Trúc Trúc đã ngất xỉu, chúng tôi vẫn không nhúc nhích, hiện tại quỷ anh chưa đi vào phòng, chúng tôi chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Bằng không, nếu chúng tôi dọa quỷ anh chạy trở lại giếng cạn, thì mọi công việc trước đây sẽ trở nên vô ích.
Chúng tôi chôn chân tại chỗ và tiếp tục chờ đợi.
Sau khi một bàn tay nhợt nhạt nắm lấy thành giếng, một bàn tay khác lại từ từ đưa lên.
Bàn tay đó tuy nhỏ nhưng lại có móng vuốt sắc nhọn.
Cùng với những tràng cười rợn tóc gáy, một cái đầu trọc lóc đầy mạch máu màu đỏ đang từng chút một trồi lên từ trong giếng.
Tốc độ rất chậm, cũng không nhanh lắm.
Nhưng khi nhìn thấy cái đầu đó, chúng tôi không khỏi há hốc mồm và cảm thấy ớn lạnh trong lòng..
Bởi vì đầu của quỷ anh đã to gấp đôi đầu của một đứa trẻ hai hoặc ba tuổi bình thường.
Khi cái đầu khổng lồ của quỷ anh lộ ra, mắt, mũi và miệng của nó dần dần được chúng tôi nhìn thấy rõ ràng.
Đôi mắt của nó to tròn nhưng lại giống như mắt cá chết, không có đồng tử, vô hồn và trắng dã.
Mũi của nó rất nhỏ, cũng không có gì là bất thường.
Nhưng sau khi nhìn thấy miệng của quỷ anh, tất cả chúng tôi đều không bình tĩnh được nữa.
Vì miệng của quỷ anh rất lớn.
Giống như những gì Dương Tuyết đã nói trước đó, miệng của nó bị nứt tới mang tai.
Bên trong cái miệng rách toạc ấy, là răng nanh sắc nét và những chiếc răng đó giống như răng khói, đen nhánh.
Nó giống như đứa trẻ đầu to ăn quá nhiều sữa bột Tam Lộc, nhưng nó đáng sợ hơn.
Lúc này nó nhìn chằm chằm vào trong phòng, không chớp mắt mà nhìn Trúc trúc đang ngất xỉu ở dưới đất.
Cái miệng to lớn nở một nụ cười ranh mãnh, lộ ra răng nanh, chiếc lưỡi đỏ tươi thỉnh thoảng liếm miệng.
Vẻ mặt đó khiến người ta sởn tóc gáy, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Trước đây tôi đã từng nghe qua rất nhiều câu chuyện về quỷ anh, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với quỷ anh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng chúng tôi cũng bồn chồn.
Trong lúc tôi đang cân nhắc điều này ở trong lòng, quỷ anh đầu to đã thò đầu ra ngoài nở nụ cười ghê rợn, lại lần nữa mở miệng nói: “Mẹ, mẹ, vú vú, con muốn uống sữa…”
Nếu những lời này được phát ra từ một đứa trẻ hai tuổi bình thường, nhất định sẽ khiến người ta bật cười.
Nhưng những lời này lại xuất phát từ miệng của quỷ anh, chúng tôi cảm thấy khó chịu khắp người....
Sau khi quỷ anh nói ra một câu như vậy, đột nhiên bò ra từ giếng cạn.
Lúc này, nó trông giống như một con cóc, nó ngồi xổm trên mép giếng, le lưỡi rên rỉ, nhìn chằm chằm vào ngực của Trúc Trúc không chớp mắt.
Ngay sau đó, trong miệng nó đột nhiên “ngao” lên một tiếng, nó giậm mạnh hai chân, nhảy lên không trung rồi trực tiếp nhảy về phía trước.
Sau đó, nó tiếp đất bằng bốn chân và nhanh chóng bò về phía ngôi nhà.
Thấy quỷ anh đã tiếp cận căn phòng, sắc mặt tôi trầm xuống, trực tiếp mở miệng nói: “Lên thôi!”
Nói xong, tôi nắm thật chặt kiếm gỗ đào ở trong tay, càng ngày càng lo lắng thấp thỏm.
Mà quỷ anh căn bản không có phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi, thay vào đó, nó trông rất phấn khích, thậm chí còn bò một cách vui vẻ hơn..
Lập tức bò thẳng đến chỗ của Trúc Trúc, trong miệng còn không ngừng nói: “Vú vú, con muốn bú sữa mẹ…”