Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn rơi vào thế hạ phong.
Trận hình không ngừng chịu áp lực, chúng tôi sẽ dần dần bị áp chế, hơn nữa loại áp chế này là loại mà chúng tôi không thể nào phản kháng lại.
Đặc biệt là khi con Thi Vương – giáp thi kia ra tay, gần như mấy vị trưởng lão Võ Đang ở đây đều sẽ bị áp đảo.
Mấy vị trưởng lão Võ Đang này cũng không thể làm gì nó được.
Hơn nữa, họ còn phải củng cố đội hình, chống lại ác quỷ và chỉ huy đệ tử, lúc ấy các vị trưởng lão sẽ phải lực bất tòng tâm.
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng nói với lão Phong: “Lão Phong, chúng ta cùng nhau qua đó, đánh chết con Thi Vương mặc áo giáp kia đi.”
Lão Phong vừa nghe tôi nói, vừa giết chết một con ác quỷ, rồi trực tiếp gật đầu: “Được!”
Nói xong, cả hai người chúng tôi đều lao về hướng con Thi Vương kia.
Con Thi Vương kia cách chúng tôi không quá xa, lúc này nó đang nghiền áp hai vị đạo trưởng Khởi Càn và Khởi Khôn.
Tuy nhiên tôi đã tung người nhảy xuống, trực tiếp đá con cương thi kia lùi lại hai bước.
Mặc dù hai đá vừa rồi khiến tôi cảm thấy chẳng khác nào đá vào ván sắt cho lắm, nhưng với đạo hạnh hiện tại, tôi chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Ngay sau đó, lão Phong cũng đuổi kịp, lấy ra một nắm gạo nếp, rồi trực tiếp ném ra ngoài.
“Sạt sạt sạt”, ngay khi gạo nếp vừa mới chạm vào cơ thể của Thi Vương, liến biến thành than đen.
Đó là bởi vì gạo nếp đã hấp thu thi khí, mà tên Thi Vương kia lại chỉ cảm thấy như bị cào ngứa.
Gạo nếp đã không thể làm gì được một cương thi cấp bậc như vậy, có thể thấy được sức mạnh của nó to lớn thế nào.
Nhưng cũng nhân lúc đó, tôi đã đâm một nhát kiếm xuống, mũi kiếm của Kiếm Thái Nguyên đã hợp nhất với bản thể của Kỳ Lân tiền bối.
Tôi dám nói, thân kiếm của tiền bối chính là mũi kiếm sắc bén nhất thế gian.
Con Thi Vương kia nhìn thấy tôi nâng kiếm đâm tới, thế mà chẳng thèm né tránh, mà còn gào lên vài tiếng “Ngao ngao ngao”.
Dường như nó đang nói với tôi: Ông đây chính là đồng thi, có da đồng xương sắt, chỉ với chút của đạo hạnh của mày, mà còn muốn đâm ông đây à?
Đối phương đương nhiên là không thể nói chuyện được, nhưng dựa vào ánh mắt và động tác của nó, lại làm cho tôi cảm thấy ý của nó chính là như vậy.
Tôi cũng không sợ, kỳ thật tôi cũng muốn nhìn thử một chút, xem cái gọi là da đồng xương sắt kia cứng hơn, hay là kiếm của tôi sắc hơn.
Theo bản năng, tôi rót đạo khí cường đại vào thân kiếm.
Kiếm Thái Nguyên tỏa ra luồng kiếm khí cuồn cuộn, “vèo” một tiếng, một kiếm đâm ra, chĩa thẳng vào con đồng thi kia.
Con Thi Vương kia không chỉ không lùi lại, mà còn nhảy lên phía trước một bước nhỏ, trông dáng vẻ cực kỳ khiêu khích.
Như thể nó đang thách thức: Mày cứ thử một lần đi, ông đây chính là đồng giáp thi, dao kiếm chẳng thể làm gì được…
*****
Vì con cương thi này quá kiêu ngạo.
Hôm nay tôi mà không đánh chết nó, thật là có lỗi với bản thân mình.
Lúc này, tôi dồn đạo khí xuống kiếm, thẳng thừng đâm ra một nhát.
Con Thi Vương kia vô cùng tự tin vào cơ thể mình đồng da sắt của mình.
Vì thế nó còn nhảy lên trước một bước, gầm lên “Ngao ngao” với tôi.
Nhưng mà, nó khiêu chiến nhầm đối thủ rồi.
Mũi kiếm của kiếm Thái Nguyên chính là bản thể của Kỳ Lân tiền bối.
Cho dù là mày có được chế tạo từ kim cương đi nữa, thì hôm nay ông đây cũng phải chém mày thành mấy đoạn.
Sau một tiếng “Loảng xoảng”, một đường kiếm giáng xuống, mũi kiếm của Kiếm Thái Nguyên đâm thẳng lên ngực của con cương thi nọ.
Phần giáp trước ngực của con Thi Vương kia lập tức bị đâm thủng, mũi kiếm cũng đâm thẳng vào ngực của nó.
Da thịt của con cương thi kia rất cứng, nhưng có cứng đến đâu cũng hoàn toàn không thể ngăn cản được một kiếm này của tôi.
Nhìn thấy cảnh này, con Thi Vương kia lập tức ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt đỏ như máu của nó nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm trong tay tôi, tỏ vẻ không thể nào tin được.
Dường như nó đang nói: Không thể nào, không thể như vậy được, tao chính là Thi Vương có mình đồng da sắt.
Nhưng miệng của tôi lại chỉ gợi lên một tia cười lạnh: “Nghiệp chướng, mày cũng tới ngày chết rồi!”
Nói xong, tay tôi bỗng nhiên dồn sức xuống.
Kiếm Thái Nguyên tạo ra một tiếng “cạch”, lập tức đâm thủng người của Thi Vương.
Cương thi có thể tồn tại được hoàn toàn là nhờ khí ở ngực.
Loại khí này có liên quan tới sức mạnh của cương thi, dần dần ảnh hưởng đến cơ thể và sức mạnh của nó.
Thế nhưng, một khi loại khí này bị phá vỡ…
Vậy thì cương thi kia chỉ có một kết quả duy nhất, đó chính là cái chết.
Hiện tại, một đường kiếm của tôi lại trực tiếp đâm vào cơ thể của Thi Vương.
Ngực của Thi Vương kia lại bị kiếm xuyên thẳng qua.
Khoảnh khắc ấy, từng luồng thi sát khí màu đen bắt đầu rỉ ra từ trong cơ thể của con Thi Vương kia.
Sau khi con Thi Vương kia kinh ngạc mất một lúc, liền phát ra tiếng kêu “Ngao ngao ngao” thảm thiết.
Cùng với sự biến mất của thi sát khí, cơ thể của cương thi cũng bắt đều trở nên mềm như bông, không còn là xương đồng da sắt nữa.
Tôi cũng tiện tay rút kiếm Thái Nguyên ra, sau đó đá văng con Thi Vương nọ ra.
Con Thi Vương kia giơ cánh tay cương thi của mình ra, không ngừng gào lên với tôi.
Dường như tràn đầy sự oán giận đối với tôi, nhưng mọi thứ đã quá muộn.
Sau những tiếng gào rống, thi sát khí trong cơ thể của Thi Vương đã lập tức biến mất.
Giống như bùn đất, da dẻ của nó đã nứt nẻ rồi hóa thành tro bụi.