Thi Muội (Dịch Full)

Chương 226

Chương 226 Chương 226

Nếu yêu cầu cô ấy sử dụng lại biện pháp chủ động gọi quỷ anh ra ngoài, hiệu quả chắc chắn sẽ không lớn.

Thậm chí sẽ làm cho tinh thần của Trúc Trúc trở nên suy sụp.

Tôi hút một điếu thuốc và lặng im không nói chuyện.

Nhưng Phong Tuyết Hàn lại đột nhiên mở miệng nói: “Chờ đến ngày mai, chúng ta sẽ đi tìm một con gà lớn màu vàng. Đem nó buộc ở miệng giếng, nói không chừng có thể dẫn dụ quỷ anh rời khỏi giếng một lần nữa.”

Nghe “một con gà lớn màu vàng”, tôi không khỏi nhíu nhíu mày, thứ này có một sức hút mà những thứ có âm khí mạnh không thể cưỡng lại được, nhưng không biết nó có tác dụng đối với quỷ anh không.

Nhưng hiện tại cũng không có biện phápnào khác, còn nước còn tát, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó vậy.

Cho nên tôi hướng về phía Phong Tuyết Hàn, gật đầu đồng ý: “Được! Nhưng ngoại trừ con gà màu vàng thì chúng ta còn phải chuẩn bị thêm môt phương án dự phòng khác. Bởi vì tốc độ di chuyển của quỷ anh quá nhanh, thời gian càng kéo dài thì nó càng trở nên nguy hiểm hơn. Nếu con gà màu vàng kia không thành công hoặc là giống như đêm nay, để nó một lần nữa trốn thoát! Thì sẽ trì hoãn thêm một ngày!”

Tôi phải suy nghĩ thật cản thận và không thể phạm sai lầm một lần nữa.

Nhưng tôi vừa mới nói xong, Dương Tuyết đã đi ra từ bên trong phòng.

Đồng thời chúng tôi cũng nghe thấy cô ấy nói: “Tôi còn có một biện pháp khác tốt hơn! Một khi quỷ anh sập bẫy, sẽ không có khả năng chạy trốn, tôi chỉ cần một người trong hai anh đi mạo hiểm, không biết ai trong hai anh dám làm!”

Tôi và Phong Tuyết Hàn sững sờ ngay tại chỗ, ngay sau đó tôi lập tức hỏi: “Cô có biện pháp gì?”

Dương Tuyết cũng không vòng vo mà đi đến trước mặt của chúng tôi.

“Tuy rằng quỷ anh rất hung ác, còn có thể không ngừng trưởng thành. Nhưng giờ đây tâm tính của nó không khác gì một đứa trẻ bình thường, ngoại trừ sức hấp dẫn của mẹ ruột, thì kẹo và đồ chơi cũng là những đồ vật mà nó không thể cưỡng lại được, thay vì dùng con gà màu vàng không bằng dùng kẹo và đồ chơi mà nó thích thì càng có hiệu quả hơn.”

Nghe thấy Dương Tuyết phân tích như vậy, tôi và Phong Tuyết Hàn liếc mắt nhìn nhau, cảm giác rất có lý.

Đúng là quỷ anh vẫn có tính cách của một đứa trẻ bình thường, chỉ cần lợi dụng tốt điểm này thì chúng tôi có thể bắt được quỷ anh.

Bánh kẹo, đồ chơi thì dễ kiếm, mua ở đâu cũng được, còn về phần mạo hiểm thì tôi cũng chưa rõ ràng cho lắm.

Tôi hỏi thẳng Dương Tuyết: “Dương Tuyết, biện pháp này cần phải mạo hiểm như thế nào?”

Dương Tuyết lộ ra một tia cười khổ, ngay sau đó mở miệng nói: “Chúng ta cần phải có người diễn kịch, ăn kẹo và chơi đồ chơi, trước tiên lấy những đồ vật đó ra để thu hút nó sau đó dẫn dụ nó ra khỏi giếng, nhưng tuyệt đối không được động thủ bắt nó.”

Nghe đến đây, tôi và Phong Tuyết Hàn đại khái đã hiểu rõ ý tưởng của Dương Tuyết.

Nếu muốn dụ dỗ nó ra khỏi giếng thì cần phải có một số đồ vật mới lạ thì mới có thể khơi gợi sự hứng thú của quỷ anh.

Đối với trẻ con mà nói, đồ chơi và bánh kẹo là những thứ hấp dẫn nhất đối với chúng, ít ra cũng tốt hơn con gà màu vàng gấp mấy lần.

Nghĩ đến đây, tôi cũng không do dự, trực tiếp nói với Dương Tuyết: “Chuyện này cứ để cho tôi làm!”

Dương Tuyết đứng bên cạnh nghe tôi nói như vậy, thì nhìn thoáng qua Phong Tuyết Hàn lạnh lùng, mỉm cười nói: “Kỳ thật việc này chỉ có thể nhờ đến anh, Phong Tuyết Hàn có tính cách lạnh lùng, không diễn ra được sự thích thú khi chơi đồ chơi của trẻ con được!”

Nói xong, giọng điệu của Dương Tuyết liền thay đổi, một lần nữa mở miệng nói: “Lúc trước chúng ta đã coi thường quỷ anh, chờ đến đêm mai, tôi sẽ bố trí trận pháp hoa mai, chỉ cần có thể dẫn quỷ anh vào trong trận pháp, đến lúc đó nó sẽ không còn đường lui!”

Dương Tuyết nói rất dứt khoát và chắc chắn.

Mà sắc mặt của tôi cũng nhanh chóng thay đổi, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không nghĩ tới Dương Tuyết không những biết sử dụng bùa chú mà còn thành thạo trận pháp.

Ban đầu trận pháp còn được gọi là kỳ môn độn giáp, là một loại trận đồ mạnh mẽ được hình thành bởi sự sắp xếp và kết hợp của các con số, phép thuật, trận đồ, v.v.

Mà kỳ môn độn giáp được chia thành 3 chương, kỳ, môn, độn giáp, mỗi một chương đều thâm ảo tối nghĩa, người bình thường đừng nói thông thạo, người xem hiểu nó tuyệt đối không phải là người thường.

Nếu không có thực lực, khó có thể một mình bày ra trận pháp.

Nhưng Dương Tuyết, cô ấy chỉ bằng tuổi của tôi đã có thể thi triển ra trận pháp.

Hơn nữa trận pháp mà cô ấy muốn thi triển cũng không phải là một trận pháp đơn giản, mà là trận pháp hoa mai, một trong những trận pháp tương đối lợi hại, làm sao tôi có thể không kinh ngạc được.

Lúc này đừng nói là tôi, cho dù là Phong Tuyết Hàn luôn luôn bày ra khuôn mặt lạnh lùng, lúc này đều kinh ngạc há hốc mồm nói: “Cô, cô còn biết thi triển trận pháp?”

Bình Luận (0)
Comment