Thi Muội (Dịch Full)

Chương 229

Chương 229 Chương 229

Nghe đến đây, tôi liền cảm thấy mọi chuyện thật kỳ quái.

Nếu không có người phụ nữ nào chết thảm, vì sao lại xuất hiện nữ quỷ có âm khí hung ác như vậy?

Chẳng lẽ nữ quỷ mà tôi nhìn thấy đêm qua chỉ là một cô hồn dã quỷ bình thường? Chỉ đơn giản là đi ngang qua, liếc nhìn cửa sổ và gõ cửa để tôi có thể nhìn thấy cô ta? Hoặc là, tôi thật sự nhìn nhầm? Là tôi bị ảo giác do quá căng thẳng?

Trong lòng tôi không có đáp án, cho nên hiện tại chỉ có thể gác lại chuyện này, chờ giải quyết ổn thỏa vụ của quỷ anh rồi lại tính bước tiếp theo.

Sau khi ăn trưa xong, Dương Tuyết liền bắt đầu bày trận ở trong sân nhỏ.

Dương Tuyết dựng lên vài đường chỉ màu đỏ, trên đó có gắn chuông.

Ở giữa được bao quanh bởi những đường màu đỏ này, Dương Tuyết cũng cắm một lá cờ nhỏ, thậm chí còn dán vài tấm bùa chú trên mặt đất, nhưng lại chôn chúng dưới cát.

Không chỉ có như vậy, chung quanh sân nhỏ đều treo chuông, dùng chỉ đỏ hoặc bùa chú, còn khắc một ít phù văn khó hiểu, nhìn qua rất thần bí.

Dù sao tôi nhìn thấy cũng không hiểu gì cả, nhưng Phong Tuyết Hàn thì hiểu một số thứ trong này.

Phong Tuyết Hàn nói với tôi, Dương Tuyết đang làm cửa sinh tử.

Chỉ cần dẫn quỷ anh vào trong trận, đến lúc đó, thông qua chuyển hóa cửa sinh tử của trận pháp hoa mai, quỷ anh sẽ bị bao vây ở trong đó.

Nghe có vẻ rất lợi hại, không biết sau khi vận chuyển sẽ có cảnh tượng như thế nào, tôi cũng có chút mong chờ.

Cứ như vậy, chúng tôi đã đợi cả một buổi trưa ở trong sân nhỏ.

Thẳng đến trời bắt đầu tối dần, âm sát khí ở sân nhỏ một lần nữa dày đặc hơn.

Mà tâm trạng của ba chúng tôi càng trở nên nghiêm trọng hơn theo âm khí ngày càng nặng nề và dày đặc hơn.

Chúng tôi đều rất rõ ràng là thành công hay thất bại đều dựa vào đêm hôm nay.

****************

Trải qua một ngày chuẩn bị, trời một lần nữa lại tối.VIPTruyenGG.com - ebook truyện giá rẻ

Đêm nay cho dù xảy ra chuyện gì thì chúng tôi cũng phải diệt trừ quỷ anh kia.

Bằng không đợi thêm vài ngày nữa, ba người chúng tôi đều không phải là đối thủ của nó.

Khi đó muốn diệt trừ quỷ anh chỉ có thể nhờ sư phụ của nhà mình ra tay.

Nhưng chúng tôi không muốn xảy ra điều đó một chút nào cả, nếu đã lựa chọn nghề này thì chúng tôi phải tự giải quyết những chuyện mà chúng tôi gặp phải.

Hơn nữa hiện tại tôi rất mong muốn được rèn luyện như thế này.

Chỉ có như thế, đạo hạnh của tôi mới có thể nhanh chóng tăng lên với tốc độ nhanh nhất.

Trời bắt đầu tối dần, Trúc Trúc cũng giống như hôm qua, có vẻ thấp thỏm lo âu và cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Đêm nay càng có vẻ nghiêm trọng hơn một chút, cô ấy đã hỏi chúng tôi rất nhiều lần liệu cô ấy có thể rời khỏi đây và quay lại trường học không.

Nhưng cô ấy vẫn bị Dương Tuyết thuyết phục, nếu Trúc Trúc không ở đây, thì chúng tôi rất khó đảm bảo cho sự an toàn của cô ấy.

Trúc Trúc chịu rất nhiều áp lực về tinh thần, ngay sau khi màn đêm buông xuống, Dương Tuyết đã sử dụng một số phương pháp đặc biệt để khiến Trúc Trúc chìm vào giấc ngủ.

Làm như vậy cũng thuận lợi cho kế hoạch tiếp theo của chúng tôi.

Khoảng chừng mười giờ rưỡi tối, chúng tôi bắt đầu hành động.

Đêm qua tôi đã chiến đấu với quỷ anh, để mê hoặc đối phương hoặc khơi dậy sự tò mò của quỷ anh.

Ba người chúng tôi đã chuẩn bị thêm mặt nạ, tôi đeo mặt nạ vào, trên tay cầm sẵn bánh kẹo và đồ chơi.

Dương Tuyết và Phong Tuyết Hàn từng người một đứng vào vị trí đã bàn bạc từ trước.

Dương Tuyết cầm ba lá cờ trên tay, còn thắp nhang, một khi quỷ anh bị lừa ra ngoài và đi vào trong trận pháp, Dương Tuyết sẽ lập tức kích hoạt trận pháp hoa mai để trói quỷ anh lại...

Còn về phần của Phong Tuyết Hàn, cậu ấy cầm một cái nắp nồi lớn ở trong tay.

Cái nắp nồi này đủ để che lại miệng giếng, sau khi dụ được quỷ anh ra ngoài. Phong Tuyết Hàn sẽ bịt miệng giếng và phong ấn bùa chú, cắt đứt đường chạy trốn của quỷ anh.

Hiện tại mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, tôi hít một hơi thật sâu, ngay sau đó tôi gật đầu ra hiệu với hai người Dương Tuyết và Phong Tuyết Hàn: “Chúng ta nhanh chóng hành động thôi!”

Tôi nói xong liền nhanh chóng rời khỏi.

Dương Tuyết nghiêm túc nói: “Anh cẩn thận một chút, tuy rằng quỷ anh có tính cách của trẻ con nhưng nó cũng vô cùng hung ác.”

Nghe thấy Dương Tuyết nhắc nhở, cách lớp mặt nạ tôi cười cười nói: “Yên tâm đi!”

Nói xong, tôi liền đi về phía giếng cạn.

Tôi đi đến bên cạnh giếng cạn liền hít một hơi thật sâu.

Mọi chuyện đã đến nước này, chúng tôi chỉ có thể cắn răng hành động hết sức mình.

Sau đó, tôi lấy một ít bánh kẹo cùng những món đồ chơi đều đặt ở trên mặt đất, rồi đứng bên cạnh giếng cạn.

Tôi làm ra bộ mặt ân cần, hướng về dưới giếng cạn mà nói một câu: “Bạn nhỏ ơi, ra đây ăn kẹo với anh nè!”

Bình Luận (0)
Comment