Còn Hồ Mỹ, đương nhiên là những luồng yêu hỏa kia của cô ấy đều vô cùng hung hãn, đốt tới những xương khô đó biến thành tro bụi.
Đương nhiên, trong nhóm thiếu niên đồng lứa, trừ mấy người chúng tôi ra, cũng có những tồn tại đánh giết rất mạnh mẽ khác.
Ví dụ như đại đệ tử Quách Thần Phi của phái Thanh Thành, vốn anh ta đã thuộc về dạng thiên tài của Đạo môn thế hệ này.
Thiên phú của bản thân xuất chúng tới đáng kinh ngạc, lại có chỗ dựa lớn như phái Thanh Thành tập trung tài nguyên bồi dưỡng.
Lúc này lực chiến đầu thể hiện ra cũng làm cho rất nhiều thiếu niên đồng lứa lau mắt mà nhìn, ngưỡng mộ không thôi.
Trừ anh ta ra, đại sư tỷ phái Nga Mi, Từ Lộ - người đứng đầu thế hệ thanh niên trong lần đại hội Đạo môn lần trước cũng vô cùng mạnh.
Tu vi cũng đạt tới Đạo Vương đỉnh phong giống như tôi.
Nhưng cái lợi hại của cô ấy phải nói tới kiếm pháp.
Một kiếm quét qua, giống như vạn kiếm cùng ra, yêu quái xương khô hoàn toàn không thể né tránh, chỉ có thể chờ chết.
Ba anh em nhà họ Long cũng thể hiện ra thực lực không hề tầm thường.
Là con cháu của nhà họ Long, ba người hợp lực lại đánh có thể đánh được với cả Đạo Tông.
Đệ tử Phó Linh mạnh nhất của núi Long Hổ cũng thể hiện ra sức mạnh truyền thừa của phủ Thiên sư ở núi Long Hổ.
Kỹ năng bùa chú đến tôi cũng theo không kịp.
Còn có vài người hơi yếu hơn một chút, ví dụ như Lý Dục của Hàng Ma Tông, Thư Hiểu Khiết của núi Long Hổ, thằng nhóc Tống Sơn Hà của phái Mao Sơn, Lỗ Quang, Chu Nhất Thác, Từ Khôn, vân vân.
Rất nhiều, có một vài người tôi không gọi tên ra được.
Nhưng mà, mỗi một người đều dốc ra hết toàn lực của mình.
Không ngừng đối kháng, không ngừng ra tay.
Dùng sinh mệnh và thân thể của mình, bảo vệ tôn nghiêm của người vệ đạo, bảo vệ chính nghĩa của thế gian này.
Bởi vì chúng tôi biết, nếu như chúng tôi đều lùi bước.
Trên thế gian này không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản yêu tà xâm nhập.
Dẫn tới cuối cùng là phong ấn lục vực sẽ bị phá vỡ, đợi tới khi đó, nhân gian sẽ trở thành nơi tranh cướp thức ăn của yêu ma lục vực, thế gian sẽ sinh linh đồ thán.
Trận đại chiến vô cùng kịch liệt, liên tiếp chiến đấu hơn một tiếng đồng hồ.
Chiến đấu cường độ cao như vậy, làm máu tươi đầm đìa mặt đất, đầy đất đều là xương trắng.
Mọi người ăn bổ linh đan giống như đang ăn kẹo vậy, liên tục đổ vào trong miệng.
Phải biết rằng, thứ này không phải là ăn càng nhiều thì càng tốt.
Ăn nhiều rồi, sau này sẽ sản sinh ra tác dụng phụ nhất định với thân thể.
Thậm chí, sẽ làm việc tụ khí trong đan điền xảy ra vấn đề.
Dẫn tới việc tu luyện sau này rất khó khăn, khó mà đột phá.
Nhưng mà, không còn cách nào nữa.
Nếu như không ăn, linh lực cạn kiệt, sẽ không còn sức mạnh tiếp tục chiến đấu nữa.
Nhìn lại thì tôi vẫn còn ổn một chút, bởi vì trong tay tôi có pháp bảo của Âm Thi Môn, Linh Đao.
Thứ này không chỉ sắc bén, sự đặc biệt lớn nhất của nó chính là có thể chuyển hóa linh lực để người sử dụng hấp thu.
Tôi vừa chiến đấu, vừa hấp thu linh lực tinh túy.
Thêm cả đan điền của tôi đã từng được mở rộng, linh lực được tinh luyện, vì vậy lúc này tôi vẫn giữ được trạng thái chiến đấu cường độ cao.
Không đến mức sẽ tùy tiện nuốt thuốc.
Mà linh khí ngũ hành và Hỏa Thiên Công trong thân thể tôi còn chưa được vận chuyển.
Tôi rất rõ ràng, những thứ trước mắt này đều chỉ là mấy tên râu ria mà thôi.
Bởi vì bên Mắt Quỷ cũng không xuất hiện một tên yêu đạo nào, yêu đạo cấp cao cũng không xuất hiện.
Những con yêu quái xương trắng và ác quỷ trong âm phong này chẳng qua cũng chỉ là những con tốt thí làm tiêu hao sức mạnh của chúng tôi mà thôi…
Sau đó trận chiến vẫn tiếp tục, yêu quái xương trắng dần dần giảm đi.
Tường đá đều đã trống không, trên mặt đất chất chồng một lớp dày xương khô màu trắng.
Cuối cùng, theo sau việc một con yêu quái xương trắng cuối cùng bị giết chết.
Chúng tôi ở bên đây đã tuyên bố thắng lợi của trận đấu đầu tiên.
Đồng thời, mấy vị tiền bối cao thủ đã giết vào chỗ sâu trong cửa hang đá từ lâu.
Bọn họ đang ở một bên khác tiến hành chiến đấu kịch liệt.
Rất nhiều người đều đang thở hổn hển, cực kỳ mệt mỏi.
Nhưng tôi và lão Phong nhìn nhau một cái, gật đầu, rồi cũng đuổi giết vào phía sau cửa đá.
Không biết lối đi của cái hang lớn sâu tối này sẽ dẫn tới đâu.
Rất sâu rất sâu, tôi cảm giác áp lực dưới mặt đất đã đạt tới trình độ rất mạnh.
Người bình thường tới đây, nhất định sẽ cảm thấy choáng váng đầu óc.
Nhưng mà, dưới loại trạng thái này của chúng tôi, sẽ không đến nỗi bị ảnh hưởng.
Chẳng qua không ngờ tới, vậy mà dưới núi Bạch Cốt lại có một lối đi sâu thẳm như thế này.
Cảm giác thông thẳng xuống lòng đất.
Hơn nữa, đợi sau khi chúng tôi xông tới tận cùng.
Lại phát hiện đã tới một nơi khác, một không gian rộng lớn hơn.
Ngay khi xông ra khỏi lối đi, thậm chí chúng tôi có loại ảo giác rằng đã tới một thế giới khác.
Bởi vì hang đá dưới lòng đất này, thật sự rất lớn…
*****
Ngay khi tôi và lão Phong xông ra khỏi cửa lối đi, hai chúng tôi đều sững sờ.
Bởi vì hình ảnh trước mắt vô cùng hùng vĩ.
Làm chúng tôi nhất thời có chút thất thần, quên mất cả việc mình tới nơi này để làm cái gì.
Bởi vì nơi đây quá thần kỳ.
Đây hoàn toàn là một mảnh trời đất khác.
Đây đã không phải dùng sân bóng rổ trong phòng, sân đá bóng gì đó là có thể hình dung được.
Bởi vì, tôi và lão Phong cảm thấy.
Đây là một tòa thành dưới lòng đất, đưa mắt nhìn quanh, vô cùng rộng lớn.
Ở đây không chỉ có ánh sáng, thậm chí còn có hồ nước.
Thậm chí còn mọc rất nhiều cây cối và nấm đặc biệt không biết tên, và một vài kiến trúc cổ xưa.