Bên trên khắc ba chữ “Quỷ Minh Lệnh”.
“Anh nhận lấy lệnh bài, cầm tấm lệnh bài này, anh có thể điều động được các núi các mộ của Quỷ Minh.”
Tôi nắm chặt lệnh bài rồi cất đi.
“Ừ, anh nhớ kỹ rồi. Nhưng mà, sau này anh liên hệ với em như thế nào?”
Mộ Dung Ngôn sững sờ một chút, sau đó lại nói: “Duỗi tay trái của anh ra.”
Cô ấy nói xong, tôi vô thức đưa tay trái của mình ra.
Một tay Mộ Dung Ngôn nhanh chóng kết ấn, miệng đọc pháp quyết.
Cuối cùng ấn một cái lên mu bàn tay trái của tôi.
Trong chớp mắt, tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, giống như là bị lửa thiêu vậy.
Nhưng mà, tôi cắn răng nhẫn nhịn.
Ngay sau đó, trên mu bàn tay trái của tôi đột nhiên xuất hiện một đạo phù văn màu đen.
Nó giống như đã chui vào trong thịt của tôi, rất nhanh đã biến thành một đạo bát quái.
Cuối cùng thì biến mất.
Hóa thành đồ án âm dương trong bát quái.
Đây, đây không phải là hoa văn nốt ruồi đen khi trước Mộ Dung Ngôn cắn cánh tay tôi, sau đó để lại trên tay tôi sao?
“Đây…”
“Phù ấn bát quái, giống với trước đây, anh có thể thông qua nó để liên lạc với em. Chẳng qua chúng ta không còn ràng buộc âm hôn, phù ấn này anh chỉ có thể sử dụng một lần.”
Tôi hít sâu một hơi, cuối cùng gật đầu nói: “Được, anh nhớ kỹ rồi.”
“Vậy được, vậy chúng ta lập tức lên đường, trước tiên em sẽ đi tới Vạn nhân cốc. Anh cũng về trước đi, chuyện của Đạo môn phải kính nhờ anh rồi.”
Mộ Dung Ngôn nhìn tôi, trong mắt có chút không nỡ.
Nhưng tôi biết, bây giờ không phải là thời gian cho tình cảm nam nữ.
Hơn nữa, còn có bóng đèn Dạ Phong ở đây.
Nhưng tôi vẫn không quan tâm tất cả, trực tiếp ôm lấy Mộ Dung Ngôn.
Tôi không muốn xa cô ấy, nhưng với tình hình hiện tại thì không còn cách nào nữa.
“Thi Muội, em bảo trong.”
Tôi ôm cô ấy nói, chậm chạp không nỡ buông.
Mộ Dung Ngôn không giãy giụa, mỉm cười gật đầu nói: “Bảo trọng.”
Giọng nói của cô ấy có hơi trầm, nhưng cũng không có quá nhiều hành động.
Ngược lại là Dạ Phong bên cạnh lại nhìn tới trợn tròn mắt.
Mộ Dung Ngôn là nữ thần của anh ta, bây giờ lại bị tôi ôm trong ngực.
Nhưng anh ta cũng không làm gì được, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi.
Sau đó, tôi buông Mộ Dung Ngôn ra, gật đầu nhẹ một cái rồi xoay người rời khỏi.
Cô ấy đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bong dáng tôi rời đi…
*****
Kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, vốn tưởng là sẽ mãi ở bên cạnh Mộ Dung Ngôn.
Nhưng mà hôm nay, sau khi gặp quỷ lão các nơi của Quỷ Minh.
Mộ Dung Ngôn có kế hoạch mới, vì vậy chỉ có thể tạm thời tách ra với tôi.
Việc này cũng không hề gì.
Bởi vì tôi và cô ấy đều có cùng một mục tiêu - tiêu diệt Mắt Quỷ.
Để đạt được mục tiêu đó, chúng tôi chỉ có thể cố gắng thực hiện từng bước một.
Mộ Dung Ngôn và tôi đều có nhiệm vụ của chính mình.
Tôi đi thuyết phục liên minh Đạo môn hợp tác với Quỷ Minh.
Mà Mộ Dung Ngôn, bây giờ phải đi chiêu mộ binh sĩ.
“Vạn Nhân Cốc” trước đó cô ấy nói tới, thật ra là hầm vạn người.
Cách chỗ chúng tôi cũng chỉ một trăm tám mươi dặm, vô cùng nổi tiếng.
Âm khí nơi đó cực nồng, tụ tập rất nhiều du hồn dã quỷ.
Còn nhiều hơn cả Quỷ Mã Lĩnh, Mộ Dung Ngôn tới nơi đó, hẳn là để gia tăng thành viên của Quỷ Minh.
Tôi vừa nghĩ những việc này, vừa gấp rút lên đường.
Không qua bao lâu, tôi đã về tới trấn trên.
Vốn tôi định trực tiếp trở về lò hỏa táng, nhưng khi tới cổng trấn, tôi đã nhìn thấy miếu Thành Hoàng.
Miếu Thành Hoàng, là nơi trước kia Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi ở.
Bọn họ ở đây, là để bảo vệ tôi.
Hôm nay lại nhìn thấy, tôi không khỏi quan sát nhiều thêm mấy lần.
Nhưng vừa nhìn vào, tôi lại phát hiện nơi đó mơ hồ có một chút dao động của yêu khí.
Chẳng lẽ, qua hai năm rồi, hai người Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi vẫn còn ở đó?
Nghĩ tới đây, tôi lập tức dừng lại.
Sau đó bắt đầu thay đổi phương hướng, đi về phía miếu Thành Hoàng.
Càng tiến đến gần, tôi càng có thể cảm nhận được làn sóng yêu khí bên trong đó.
Theo việc tu vi bây giờ của tôi đã tăng mạnh, tôi có thể cảm nhận một cách rõ ràng, yêu khí này có chút quen thuộc.
Không sai được, đây là của Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi.
Trong lòng tôi vô cùng vui mừng, vội vàng đi về phía trước.
Lúc tới lối vào sân trong đổ nát, tôi vội vàng hô một tiếng với cánh cửa sơn đen: “Đệ tử Đinh Phàm, tới để bái kiến.”
Lời này vừa nói xong, cánh cửa nát đang đóng chặt đột nhiên mở ra.
“Vèo vèo” hai tiếng, có hai con hồ ly đột nhiên chạy ra từ trong miếu Thành Hoàng.
Bọn họ vừa xuất hiện đã hóa thành hình người.
Một nam một nữ, nhìn kỹ càng, đây chính là Hồ Lục Gia, Hồ Thất Nãi đã hơn hai năm không gặp.
“Xuất mã…”
“Tiểu kim đồng, cậu trở lại rồi?”
Hai con hồ ly kinh ngạc nói, không ngừng quan sát tôi.
Tôi cười nói: “Đúng vậy, tôi trở lại rồi. Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi, không biết mọi người có khỏe không?”
“Khỏe, khỏe hết. Tiểu Kim đồng, cậu có thể trở lại là tốt rồi.”
Hồ Thất Nãi rất vui vẻ, trực tiếp bước qua.
“Xuất mã trở lại là việc đáng mừng, tôi phải lập tức bẩm báo cho Hồ Mẫu.”
Nói xong, Hồ Lục Gia lập tức ngồi xuống, hai tay hợp ấn.
Hiển nhiên là đang liên lạc với núi Hồ.
“Thất Nãi, sao hai năm rồi mà mọi người vẫn còn ở đây?”
Hồ Thất Nãi quan sát tôi, không ngừng gật đầu: “Trở lại là tốt rồi! Sau khi cậu bị Mắt Quỷ bắt đi, Hồ Mẫu đã kết luận rằng cậu vẫn còn sống, vì vậy đã bảo hai chúng tôi đợi ở đây, một khi có tin tức của cậu thì lập tức bẩm báo về núi Hồ. Không ngờ tới hôm nay cậu đã trở lại rồi.”
Tôi lúng túng nở nụ cười: “Làm Thất Nãi và Hồ Lục Gia phải đợi rồi.”