Trong tình huống như vậy, cả hai người họ đều tán thành việc làm của tôi.
Thậm chí, Phong Tuyết Hàn còn lấy ra “Túi Càn Khôn” trong túi công cụ để nhốt nữ quỷ.
Tạm thời nhốt nữ quỷ này trong túi càn khôn và phong ấn lại bằng bùa chú.
Về phần quỷ anh cũng cần phải xử lý.
Quỷ anh không giống với nữ quỷ, nó chẳng qua là một đứa bé bị chết oan mà thôi.
Bây giờ nó đã bị lưới đen trói chặt, sát khí trên cơ thể cũng đã bị tiêu trừ không còn bao nhiêu.
Chỉ cần ba người chúng tôi dùng một chút thủ đoạn là có thể khiến cho quỷ anh này thanh tỉnh.
Đến lúc đó, chúng tôi sẽ làm pháp sự để siêu độ cho quỷ anh, xử lý xong xuôi tất cả là có thể kết thúc chuyện này rồi.
Cứ như vậy, chúng tôi không cần phải giết chết quỷ anh, mà ngược lại còn giúp quỷ anh tạo ra một con đường sống mới, có cơ hội được đầu thai thêm một lần nữa.
Làm như thế, chúng tôi cũng có thể tích một chút công đức cho mình.
Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, cho nên ba chúng tôi đã tranh thủ nghỉ ngơi trong chốt lát, sau đó mới bắt tay vào việc chuẩn bị pháp sự ở trong sân nhỏ.
Chúng tôi nhanh chóng nâng một cái bàn gỗ từ trong phòng ra ngoài, chuẩn bị hương nến, đốt tiền giấy, sau đó bắt đầu làm pháp sự.
Trước tiên, chúng tôi dùng bùa chú để trấn giữ quỷ anh đang thở thoi thóp, cuối cùng mới bắt đầu niệm chú và đốt cháy bùa chú.
Bởi vì âm sát khí trong cơ thể của nó đã bị tiêu trừ không còn bao nhiêu, cho nên rất nhanh quỷ anh đã khôi phục thần trí.
Hơn nữa loại pháp sự siêu độ này cũng không khó lắm, ước chừng tầm hai giờ, liền làm xong.
Lúc này quỷ anh đã có một chút thay đổi, nếu lúc trước đầu của nó lớn hơn một hoặc hai lần so với những đứa trẻ bình thường, thì bây giờ dáng vẻ của nó đã khôi phục lại bình thường.
Cái miệng to và hàm răng sắc nhọn nứt đến tận mang tai cũng biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ bình thường.
Bây giờ quỷ anh đã có dáng vẻ của một đứa bé ba tuổi.
Ngoại trừ sắc mặt còn hơi tái nhợt, thì trong mắt cũng đã xuất hiện đồng tử.
Hiện tại, nó đang lẳng lặng đứng ở trước pháp đài, nhìn chằm chằm về phía ba chúng tôi.
Nhìn quỷ anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, chúng tôi không giấu nỗi sự phấn khích cùng cảm giác thành tựu.
Tôi chậm rãi đi đến trước mặt quỷ anh, đồng thời ngồi xổm xuống, dùng tay xoa đầu nó: “Bạn nhỏ, việc mà cô chú có thể làm cũng chỉ có nhiêu đây. Đợi sau khi trở về, cô chú sẽ đốt một chút tiền giấy xuống cho con, con an tâm mà lên đường đi!”
Quỷ anh khẽ gật đầu với tôi, sau đó dùng giọng trẻ con nói với tôi: “Cảm ơn chú, con đi rồi, về sau nhờ chú nói với mẹ con một tiếng, kiếp sau con không muốn làm con của mẹ!”
Nói xong, quỷ anh đã nhìn tôi và nở một nụ cười thật ngọt ngào.
Ngay sau đó, nó quay người lại và đi về phía bóng tối.
Nhưng chưa đi được hai bước, bỗng nhiên xuất hiện một trận gió lạnh thổi qua, cơ thể của nó đã biến mất ngay trước mắt chúng tôi……
************
Nhìn quỷ anh xoay người biến mất, ba người chúng tôi đều không khỏi thở dài.
Đây là một đứa trẻ đáng thương, đầu thai nhầm chỗ.
Tuy đã hóa thành quỷ anh, nhưng may mắn lại gặp được đúng người.
Nếu ngay từ đầu chúng tôi chỉ quan tâm đến việc diệt trừ, tại thời điểm quỷ anh bị khống chế, chúng tôi đã dùng một kiếm để giải quyết nó, làm như vậy nó chắc chắn sẽ không có được cơ hội đầu thai giống như bây giờ.
Dù biết làm như vậy sẽ hơi phiền phức một chút, nhưng nghĩ đến cuối cùng quỷ anh đã mỉm cười với chúng tôi, cùng với một tiếng “Cảm ơn” non nớt kia, kỳ thật đã khiến trong lòng chúng tôi tràn đầy cảm giác thành tựu, hơn nữa còn vô cùng vui vẻ.
Sau tất cả những việc mà chúng tôi đã làm thì tôi biết mình đã làm đúng và không làm thất vọng với ba chữ “người trừ tà.”
Lúc này trên mặt tôi không nhịn được mà nở một nụ cười, hít sâu một hơi: “Kết thúc rồi, mọi việc xem như đã được xử lý xong, chúng ta cũng có thể thư giãn nghỉ ngơi một chút!”
Dương Tuyết và Phong Tuyết Hàn cũng thở ra một hơi giống như tôi, trên mặt hiện lên một nụ cười.
“Đinh Phàm, lần này tất cả đều nhờ có anh, bằng không, chúng ta đều phải mất mạng!” Dương Tuyết vừa nói tiếng vừa nở một nụ cười với tôi.
Phong Tuyết Hàn cũng tiếp lời Dương Tuyết: “Nợ cậu một mạng!” khi nói trên mặt của cậu ta cũng lộ ra một nụ cười.
Nghe hai người họ ca ngợi làm tôi vô cùng xấu hổ, đây đâu phải công lao của tôi?
Rõ ràng công lao này là của Mộ Dung Ngôn, nếu cô ấy không xuất hiện, chỉ dựa vào đạo hạnh và công lực của tôi, làm sao có thể ngăn cản được nữ quỷ hung hãn như vậy?
Nhưng tôi không thể nói ra, gãi gãi đầu, tôi ngại ngùng lên tiếng: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo. Chúng ta xử lý miệng vết thương trước đã, ngày mai chúng ta cùng nhau uống vài ly!”