Bọn họ nhìn con giao long ở trước mắt đã tăng vọt lên khoảng chừng hai mươi mét mà sinh lòng e ngại.
Mọi người vô thức lùi về sau:
“Đây… đây chính là khí tức của Đạo Đế.”
“Gã, gã lại là Đạo Đế…”
“Xong rồi…”
“...”
Trong lúc nhất thời, rất nhiều vị tiền bối khiếp sợ cảm thán.
Cường giả Đạo Đế ở đối diện thật sự không phải người mà đám bọn họ hiện tại có thể chống lại.
Đúng như tiền bối đã nói, Đạo Đế đại biểu cho lực lượng mạnh nhất ở nhân gian giới, đi lên thêm một bước chính là Tiên Đạo. Một bước thành Tiên, trẻ mãi không già. Thế gian này không ai có thể lay chuyển được Đạo Đế.
Sự hùng mạnh của tà giáo Nhật Nguyệt đã vượt ra ngoài dự liệu của chúng tôi, vượt ra khỏi dự đoán của Đạo môn.
Cuối cùng, giáo chủ Nhật Nguyệt đã hóa thành giao long kia lên tiếng. Gã coi thường tất cả, thân rồng nhúc nhích, trầm giọng nói: “Bây giờ các người đã hối hận chưa?”
Câu nói này khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây sợ vỡ mật.
Trong lúc nhất thời, tràng diện yên tĩnh không một tiếng động. Có mấy đồng đạo Đạo môn lại càng không chịu được loại uy áp giao long này, cứ thế quỳ rạp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Giáo chủ Nhật Nguyệt thấy không ai dám trả lời, đột nhiên phá lên cười to “ha ha”:
“Đây chính là cái gọi là chính phái nhân gian đó sao? Bây giờ nhìn thấy thân rồng của bản tôn rồi thì lại không dám thốt ra tiếng nào à? Ha ha ha…”
Gã vặn vẹo thân rồng, cười như điên nói, không tiếp tục ho khan nữa.
Uy áp của Long khí càn quét cả núi Nhật Nguyệt. Các đệ tử ở dưới chân núi Nhật Nguyệt cảm nhận được khí tức Long nguyên, bắt đầu nhao nhao hô to:
“Nhật Nguyệt về lại, thần giáo lập thế. Thiên thu vạn tái, thống nhất giang hồ…”
Giọng nói dần dần chuyển sang cao vút, không ngừng vang vọng khắp cả núi Nhật Nguyệt, thậm chí còn truyền vào trong khu rừng Tử Vong.
Tôi nghe tiếng gào thét ồn ào này, không biết là do Hỏa Thiên Ma Công ảnh hưởng đến tính cách của tôi hay là tôi đột nhiên nổi nóng mà mất đi sáng suốt.
Tôi chẳng những không sợ hãi oai uy của giao long, Long khí đè ép kia mà còn không chút kiêng kỵ lời của tiền bối, bước một bước đi lên, chỉ trường kiếm tới, mở miệng nói thẳng:
“Nghiệp chướng, chớ có càn rỡ. Chúng tôi đều là chính đạo Đạo môn, đừng nói một con rồng giả như mày, ngay cả mày có là một con rồng thật thì ông đây cũng không sợ mày.”
Tôi gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của tất cả đồng đạo Đạo môn. Mỗi một người đều ném cho tôi ánh mắt kinh dị, trong lòng từng người đều có suy nghĩ riêng.
Lão Phong cười khổ: “Lão Đinh, thật đúng là lão Đinh.”
Dương Tuyết vừa giận vừa yêu: “Anh ấy vẫn là anh ấy mà tôi thích.”
Cả đại đệ tử Vương Triều Dương của Kỳ Liên giáo cũng phải âm thầm khiếp sợ, anh ta… thế mà anh ta lại gan góc như vậy ư?
Phó Linh của núi Long Hổ: “Chẳng lẽ tên háo sắc đó không sợ chết?”
Mặt Lý Đông Lôi của phái Cản Thi đầy vẻ ngạc nhiên: “Anh Đinh đúng là người có tính tình bộc trực.”
Cổ Khoát của phái Không Động: “Tên Đinh Phàm này đúng là hào sảng nha.”
Sau khi Tử U sửng sốt xong mới cười khẽ một tiếng: “Thật nam tính.”
…
Bạch Nguyệt chân nhân cũng gật đầu: “Người này chính khí đầy mình.”
Mỗi một người đều có suy nghĩ của riêng mình. Nhưng không có người nào cho rằng cách làm của tôi là sai.
Đúng như lời tôi đã nói, chúng tôi đều là chính đạo Đạo môn, chính là thay trời hành đạo. Sao phải sợ gã cái con rồng giả này chứ?
Lẽ nào là do gã mạnh hơn chúng tôi sao? Lẽ nào chúng tôi thật sự phải khuất phục tên yêu đạo này sao?
Không, tuyệt đối không thể nào.
Chúng tôi thay trời hành đạo, đương nhiên là có đạo trời phù hộ.
Giờ phút này, tiền bối trong kiếm cũng không lên tiếng. Không biết là ông ấy đang oán tôi hay là đang thừa nhận giá trị quan của tôi đây.
Trong giây lát, ai nấy đều đã tỉnh táo trở lại.
Vẻ ngốc nghếch sợ hãi vô dụng mới vừa rồi đã thay đổi, thật giống như kim châm đâm mạnh vào tim. Người nào người nấy đều đứng thẳng người, đi lên phía trước một bước.
Bạch Nguyệt chân nhân lần nữa lớn tiếng hô lên “Chúng đệ tử Đạo môn đâu rồi?”
“Đệ tử có mặt!”
Mấy trăm đệ tử còn lại dồn dập mở miệng, dáng vẻ hoàn toàn quyết tâm liều chết. Bởi vì đây chính là số mệnh của chúng tôi.
Bạch Nguyệt chân nhân ngẩng đầu lên nhìn Yêu rồng đang treo lơ lửng giữa bầu trời, hung dữ mở miệng nói:
“Cho dù đối thủ có mạnh mẽ, dù có là giao long giáng thế, dù có là tu vi Đạo Đế đi chăng nữa, thế thì đã sao? Hôm nay cho dù cả đám chúng ta chết hết cũng phải rút vảy rồng toàn thân gã ra.”
Tiếp theo trong miệng ông ấy phát ra một tiếng gầm nhẹ: “Cửu Tiêu Thần Công, mở.”
Lời vừa dứt, thân thể Bạch Nguyệt chân nhân rung lên một đợt. Trong phút chốc, khắp người Bạch Nguyệt chân nhân đột ngột phát ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, thực lực bản thân cấp tốc tăng mạnh. Cả người giống như trong nháy mắt trẻ lại mười tuổi.
Làn da vốn đã khô đét, thế mà vào lúc này lại tràn đầy dinh dưỡng, đồng thời căng phồng lên.
Bạch Nguyệt chân nhân đã là ông lão sáu mươi bảy mươi tuổi, thế mà giờ khắc này lại biến đổi trở thành giống như bốn mươi tuổi vậy. Ngay cả mái tóc dài của ông ấy cũng chuyển sang đen nhánh óng ả.
“Sư phụ…”
“Sư phụ…”
Các đệ tử Cửu Tiêu Quan rối rít mở miệng hô to, mặt mũi đầy vẻ sửng sốt lẫn bi thương.
Các tiền bối đồng đạo Đạo môn còn lại cũng ngạc nhiên nhìn Bạch Nguyệt chân nhân:
“Bạch… Bạch Nguyệt huynh.”
“Minh… minh chủ…”
“...”
Cửu Tiêu Thần Công này danh chấn Đạo minh, trứ danh giang hồ.
Đây cũng là “bùa hóa giải” mạnh nhất Cửu Tiêu Quan, nói trắng ra chính là một loại đạo pháp tiêu hao tiềm lực cả người. Một khi thi triển thì sẽ không có đường quay đầu. Một khi thi triển thì ắt phải chết không thể nghi ngờ.