Suy cho cùng thì trong Đạo môn ngày nay, mỗi gia tộc đều có gia quy riêng của họ.
Sư phụ để Phong sư đệ tự mình lựa chọn, Phong sư đệ đã lựa chọn cắt đứt quan hệ với nhà họ Lương...”
Nghe đến đây, tôi đã hiểu rõ toàn bộ quá trình.
Chỉ là không biết bây giờ lão Phong đang nghĩ gì.
Tôi thở dài, chắp tay với Tần Hương: "Cảm ơn."
“Không có gì, Phong sư đệ cũng rất đáng thương. Hai người là anh em tốt, sau khi trở về thì khai thông tư tưởng cho em ấy một chút đi." Tần Hương lại nói.
Tôi “ừ" một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Khi trở về chỗ ở của mình, tôi thấy lão Phong đang ngồi trong sân nhỏ với vẻ mặt ngơ ngác. Đôi mắt có chút đỏ.
Nhưng từ trong người cậu ấy lại không ngừng phát ra những lời mỉa mai của Phong ca.
“Đồ vô dụng, mày mịa nó không phải muốn biết sự thật sao?
Bây giờ biết được sự thật rồi, có vui không?
Biết sự thật rồi mày có sung sướng không?
Nhưng còn may là mày đã làm đúng một điều, đó là cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với nhà họ Lương.
Một gia tộc máu lạnh như vậy, theo tao thấy, hẳn là nên bị xóa sổ khỏi thế gian này…”
Phong ca không ngừng nói, mà lão Phong lại không nói một lời.
Tôi đi đến sân nhỏ và liếc nhìn lão Phong vài lần.
Cuối cùng chỉ nói: “Lão Phong, Phong ca, hai người có muốn uống rượu không?”
"Uống rượu? Được thôi! Đã lâu rồi tôi không uống rượu.”
Phong ca cười nói, nhưng vì đang là ban ngày nên anh ấy không thể xuất hiện.
Đôi mắt lão Phong đỏ hoe, trong lòng cảm thấy vô cùng đau khổ.
Lúc này sau khi nghe những lời tôi nói, cũng sững sờ một lúc: “Được …"
“Vậy được rồi, để tôi đi tìm bình rượu rồi quay lại.”
Nói xong, tôi quay người rời đi và bước ra khỏi sân nhỏ.
Nhưng sau khi ra ngoài, tôi phát hiện mình hoàn toàn không biết đường.
Tôi mịa nó phải đi tìm rượu ở đâu đây?
Hết cách rồi, chỉ có thể tìm ai đó để hỏi thôi.
Tình cờ, tôi phát hiện trong khu vườn hoa cách đây không xa.
Có một nữ đệ tử Bách Hoa Cung đang ngồi trong đình tự rót rượu cho mình.
Bộ dáng trông còn khá là xinh đẹp.
Tôi cũng không quan tâm cô ấy là ai, trực tiếp bước tới.
“Đạo hữu này, làm phiền một chút, xin hỏi tôi có thể lấy rượu từ chỗ nào của Bách Hoa Cung?”
Cô gái nghe tôi hỏi, động tác rót rượu trên tay cũng không ngừng lại.
Chỉ là nghiêng người và nói với tôi: “Vết thương của cậu có lẽ vẫn chưa lành hẳn đâu! Bây giờ mà đã nghĩ đến việc uống rượu rồi sao?"
“Không sao đâu, chỉ cần nói với tôi chỗ nào có quầy rượu là được!”
Người phụ nữ kia ngừng lại và nhìn tôi.
Lúc này, tôi mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô ấy.
Bộ dáng này thực sự rất thanh tú xinh đẹp.
“Rượu đúng là có, chỉ sợ là mạnh đến nỗi khiến cậu uống say đến chết.”
"Ồ? Bách Hoa Cung còn có loại rượu mạnh như vậy sao?" Tôi cười nói.
Cô gái cũng mỉm cười, ném ly rượu trong tay thẳng về phía tôi: “Tiếp lấy …"
Ngay khi cô ấy ném ly, tôi đã cảm nhận được sự dao động của đạo khí.
Cô gái trẻ này là một cao thủ.
Tu vi nhất định đã đạt tới cảnh giới Đạo Tôn.
Tuổi còn trẻ như thế mà đã có tu vi như vậy.
Trước đó, tôi còn tự nhận. Trong thế hệ trẻ, chắc chắn tôi là người duy nhất đạt tới cảnh giới Đạo Tôn.
Bây giờ xem ra có vẻ như không phải vậy.
Trên núi Bách Hoa quả nhiên là ngọa hổ tàng long* (chỉ người tài nhưng chưa được phát hiện hoặc những người giấu tài).
Tôi giơ tay cầm lấy ly và ngửi.
Hương rượu tràn ngập, chỉ cần ngửi một chút thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy say.
Không chút do dự, tôi nói thẳng: “Cảm ơn đạo hữu ban rượu.”
Nói xong lập tức uống hết một ngụm.
Nuốt xuống một ngụm này khiến tôi cảm thấy cổ họng mình vô cùng tanh và cay.
Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy mình có chút lâng lâng. Nhưng loại rượu này đúng là đã được ủ rất lâu.
Đặc biệt thuận miệng và ngon. Chỉ là rượu này thực sự rất mạnh.
“Rượu ngon, không nghĩ tới trong Bách Hoa Cung lại có rượu ngon như vậy.”
Cô gái mỉm cười: “Nếu cậu muốn uống rượu, vậy thì ở lại uống cùng tôi đi?”
Nhưng tôi lại lắc đầu: “Cảm ơn lòng tốt của đạo hữu, nhưng anh em của tôi vẫn còn đang đợi tôi lấy rượu về. Nếu đạo hữu không chê, vậy hãy trở về với tôi đi. Hơn nữa anh em của tôi cũng là đệ tử của Bách Hoa Cung."
“Ồ! Thật thú vị."
Nói xong, người phụ nữ không hề do dự.
Vô cùng sảng khoái mà cất bình rượu đi, cầm ấm trà to bằng cái chậu bên cạnh rồi nhảy xuống khỏi đình.
Nhìn ấm trà to một cách “đáng sợ” trong tay cô ấy, tôi nghi hoặc hỏi: “Đạo hữu, ấm trà này?”
Cô gái mỉm cười: “Ấm trà gì chứ, đây là bình rượu. Không phải muốn uống rượu à? Thế thì phải uống thật sung sướng mới được chứ. Ngày thường cái gì tôi cũng đều không thích, chỉ thích uống rượu…”
Thấy vị đạo hữu xinh đẹp trước mắt lại hào sảng như vậy, khiến bản thân tôi cũng cảm thấy kinh sợ.
"Ha ha".
“Đạo hữu khí phách, đi thôi…”
Nói xong, tôi dẫn đường đi thẳng đến sân nhỏ.
Vừa đi tôi vừa nói: "Đạo hữu, không biết nên gọi cô là gì? Tôi tên là Đinh Phàm..."
Cô gái mỉm cười: “Nhiều năm trước tôi đã từng gặp cậu, cũng biết tên cậu là gì.”
"Ồ?” Tôi hơi ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của tôi, tôi không có chút ấn tượng gì về cô gái này cả!
Cô gái mỉm cười: “Tôi đã ở trên khán đài trong đại hội Đạo môn. Về phần tôi, mọi người đều gọi tôi là ma nữ Cửu Quế Đồng, cậu gọi tôi là Cửu Quế Đồng hoặc là A Đồng đều được …”
Hóa ra cô ấy cũng có mặt trong đám đông tại đại hội Đạo môn.
Vậy thì việc biết tôi cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Rốt cuộc thì năm đó tôi đã giành được danh hiệu đệ nhất trong thế hệ người trẻ tuổi.
Còn về tên của cô ấy, nó khiến tôi cảm thấy buồn cười.
Ma nữ Cửu Quế Đồng. Nhưng cũng có thể từ bên cạnh nhìn thấy.