Tuy nhiên, vấn đề này không tiện để mọi người bàn luận quá nhiều.
Bởi vì những thứ liên quan tới vấn đề này, không phải thứ chúng tôi có thể thay đổi, cũng không phải thứ chúng tôi có thể chạm đến.
Nhiệm vụ hiện tại của chúng tôi chỉ có một.
Đó chính là diệt trừ tà giáo Mắt Quỷ, bảo vệ phong ấn của sáu vực, bảo vệ thế giới loài người của chúng tôi.
Bởi vậy, sau khi trả lời ngắn gọn, tôi đã nói lảng sang đề tài khác: “Lão Phong, cơ thể tôi đang ở đâu? Hiện tại tôi có thể hoàn dương rồi.”
Lão Phong nghe tôi nói xong, không kìm được mà lộ ra vẻ vui mừng.
Cậu ấy vội vàng nói với tôi: “Đi theo tôi, ở ngay bên trong thôi!”
Nói rồi, mấy người lão Phong, Từ Lâm Tĩnh, Tần Hương,… liền dẫn tôi đi thẳng vào trong đạo quan của phái Mao Sơn.
Rất nhiều đệ tử Mao Sơn, cùng với Bạch Nguyệt chân nhân, Thất Quyền đạo trưởng và những người khác cũng đi theo sau.
Họ muốn nhìn thấy cảnh tôi sống lại.
Tuy rằng không ai rõ, vì sao cơ thể tôi lại xuất hiện ở phái Mao Sơn.
Nhưng trước mắt, chuyện hoàn dương vẫn quan trọng hơn.
Chờ khi hoàn dương xong, hãy hỏi lại sau vậy.
Chẳng mấy bao lâu, tôi đã đến một căn phòng trong đạo quan.
Tôi nhìn thấy, thân xác của mình đang nằm trong một cỗ quan tài băng.
Thân xác tôi lẳng lặng nằm ở đó, vết máu trên mặt đã được lau rửa sạch sẽ.
Sắc mặt không ổn cho lắm, trong xanh xao tái nhợt.
Các cơ trên người đã hơi co lại.
Đó chính là thi thể của một người đã chết.
Thế nhưng, vì Thôi Phán đã cho tôi thêm dương thọ, nên lúc này, thân xác kia có sức hút mãnh liệt với linh hồn tôi.
Chỉ cần tôi nằm xuống đó, liền có thể tái sinh, có thể tiếp tục sống.
Giờ phút này, trong phòng có hàng trăm người tụ tập.
Không khỏi chen chúc nhau.
Tôi nhìn vào cơ thể của mình, hít vào một hơi.
Cuối cùng tôi cũng bước lên.
Chỉ trong tích tắc, phía sau tôi đã xuất hiện chín cái bóng chồng lên nhau…
Sau khi chín cái bóng kia lần lượt nằm lên cơ thể tôi, sắc mặt trên cơ thể ấy lập tức trở lại bình thường.
Tim, mạch bắt đầu đập trở lại.
Nhịp tim của tôi cũng từ từ tăng lên.
Chẳng qua bao lâu, tôi đã chậm rãi mở mắt ra.
Mặc dù cơ thể tôi vẫn còn cảm thấy rất khó chịu.
Thế nhưng, tôi đã sống lại…
*****
Khi hai mắt tôi mở ra lần nữa, có nghĩa là tôi đã sống.
Tôi đã được tái sinh một lần nữa.
Tuy nhiên, lần tái sinh này hoàn toàn khác với lần tái sinh trước đó.
Bởi vì lần này, tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới, chứ không phải tiếp tục kéo dài sinh mạng.
Lần trước tôi không uống canh Mê Hồn, nên có thể hoàn dương.
Nhưng lần này tôi đã uống canh Mê Hồn, đồng nghĩa với việc tôi không thể nào hoàn dương được nữa.
Nhưng bây giờ, tại sao tôi còn sống?
Bởi vì, lúc này đây, tôi đã bắt đầu sinh mạng mới, chứ không phải kéo dài kiếp sống cũ.
Dựa theo hiểu biết của tôi, lần này tôi có thể trở về, có lẽ là đã dùng tới chính tuổi thọ của mình trong kiếp sau.
Nhưng có thật là như thế hay không, tôi cũng chẳng biết được, cũng không thể nào xác nhận được.
Sổ Sinh Tử chỉ có Thôi Phán được nắm giữ, mà Thiên Đạo cũng chỉ cho phép một mình Thôi Phán thôi.
Nếu Thôi Phán đã không chịu nói ra, thì không ai có thể mở được Sổ Sinh Tử, cũng không ai có thể biết được nội dung trong đó.
Trừ khi người kia có thể chống lại được Thiên Đạo, có đủ sức mạnh để đối đầu với Thiên Đạo.
Nhưng những người như vậy, có lẽ chỉ tồn tại trong mấy câu chuyện thần thoại mà thôi!
Còn hiện tại, tôi chỉ vừa mở mắt ra.
Cảm giác đầu tiên tôi cảm nhận được, đó là sự khó chịu và căng cứng khắp toàn thân.
Rồi buồn nôn, chóng mặt, cả người tê dại.
“Lão Đinh, lão Đinh, cậu thấy thế nào rồi?”
“Khó, khó chịu…” Tôi cất giọng khàn khàn.
Tính nhẩm thời gian, ở trên nhân gian, tôi đã chết được đúng bảy ngày rồi.
Bảy ngày không ăn không uống, cơ thể còn trúng độc, tôi có thể thoải mái được sao?
“Nào, ra ngoài trước đi!”
Lão Phong, Vu Băng cùng Tống Sơn Hà cùng tiến lên, đỡ cơ thể suy yếu của tôi, nâng ra khỏi quan tài bằng.
Tuy rằng tôi rất suy yếu, nhưng không ai nghĩ rằng tôi sẽ chết.
Bởi vì, tôi đã nhận được dương thọ từ chỗ của Thập Điện Diêm La.
Diêm Vương không cho tôi chết, tôi nhất định sẽ không chết.
Trừ khi là thân xác tôi bị chia thành nhiều mảnh.
Tôi tựa người vào thành ghế, toàn thân đều run rẩy.
A Đồng trực tiếp bước tới, cầm một hồ lô rượu, nói: “Nào, uống một ngụm rượu đi…”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều trừng mắt với A Đồng, vẻ mặt kinh ngạc.
A Đồng cũng nhận ra mình đã nói sai, vội vàng sửa lại lời nói: “Không, không phải, là Bách Hoa Dịch.”
Nói rồi, A Đồng lấy Bách Hoa Dịch ra.
Lúc này, mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Mà tôi cũng suýt nữa phụt cười thành tiếng.
Cô gái này đúng là quỷ rượu mà.
Nhưng rồi tôi lại lắc đầu, sau đó, chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một ngọn cỏ nhỏ, có màu xanh biếc.
Đây là cỏ Uổng Tử mà Biện Thành Vương đã cho tôi, được tôi đưa từ Địa phủ về.
Thứ này có thể cứu tôi.
Cho nên, tôi run rẩy nói với lão Phong: “Chia, chia cái này làm ba, ba phần. Tôi, tôi dùng một phần.”
Lão Phong nhìn ngọn cỏ nhỏ trong suốt như pha lê, cảm thấy hơi bối rối.
Bởi vì, chính cậu ấy là người đã thay quần áo của tôi.
Cậu ấy cũng là người biết rõ nhất, trên người tôi vốn chẳng có gì cả.
Thế mà bây giờ, tôi lại moi đâu ra được một gốc cỏ nhỏ, còn tỏa ra khí tức khác lạ, làm cho cậu ấy không khỏi thấy lạ.
Nhưng rồi lão Phong cũng nhanh chóng cảm nhận được, ngọn cỏ này không phải thứ đơn giản.
Rất có khả năng, đây là thứ tôi đã mang về từ Địa phủ.
Bởi vì lần trước, khi tôi xuống Âm phủ, tôi cũng mang về một vỏ kiếm và chút âm bảo.
Kết quả là bởi vì chạy nạn, những thứ đó đã bị thất lạc hay đánh rơi đâu mất.