Trong Biển Sương Mù này đã không còn thứ gì có thể ngăn cản được chúng tôi.
Hai ngày tiếp theo, chúng tôi đi lại thuận lợi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Vào khoảng bốn giờ chiều ngày hôm sau, chúng tôi đã xuyên qua lớp sương mù dày đặc.
Trên biển, tôi có thể nhìn thấy được một hòn đảo ở đằng xa.
Diện tích của hòn đảo này rất lớn, nhưng lại nằm trơ trọi giữa đại dương.
Ngay khi tôi nhìn thấy hòn đảo này, tâm trí của tôi không khỏi chấn động.
Hòn đảo này, chính là đảo Mắt Quỷ.
Sau hơn mười ngày ngồi thuyền và chiến đấu, cuối cùng chúng tôi cũng đến được nơi sâu nhất bên trong Biển Sương Mù.
Tôi đã thấy được trụ sở chính của tà giáo Mắt Quỷ, đảo Mắt Quỷ.
Ngay khi vừa nhìn thấy đảo Mắt Quỷ, tất cả mọi người đều reo hò hoan hô.
“Tới rồi, tới rồi, rốt cuộc chúng ta cũng tới được đảo Mắt Quỷ.”
“Mẹ nó, ông đây nhẫn nhịn lâu lắm rồi, vừa lên đảo, ông đây phải chém giết một trận thật sảng khoái mới được.”
“Sư huynh, anh có thấy không? Chúng ta sắp đổ bộ lên đảo, em sắp báo thù cho anh được rồi.”
“Sư phụ, mối thù của người, đệ tử sẽ thay người trả lại.”
“Trụ sở chính của Mắt Quỷ nằm ở chỗ này sao? Tôi đã háo hức sắp không chờ nổi nữa.”
“…”
Rất nhiều người đều hô lên.
Dường như, họ đang giải phóng tất cả áp lực và phiền muộn trong lòng mình ra bên ngoài.
Trận đại chiến cuối cùng sắp bắt đầu.
Đảo Mắt Quỷ trước mặt chúng tôi tựa như ánh hoàng hôn nơi đường chân trời, sắp chìm xuống biển.
Mặc dù nó vẫn có thể tỏa ra ánh sáng và nhiệt độ, nhưng chung quy vẫn là ánh chiều tà mà thôi.
Lúc này, đoàn thuyền của chúng tôi đã dừng lại.
Duy trì khoảng cách 5km với đảo Mắt Quỷ.
Từ đầu chí cuối, chúng tôi vẫn luôn giữ sự cảnh giác cực độ.
Nhìn từ xa, chúng tôi cũng có thể cảm nhận được, trên đảo Mắt Quỷ, có những nguồn năng lượng kỳ lạ đang dao động.
Tôi và Mộ Dung Ngôn sóng vai nhau, đứng trên mũi thuyền. Nhìn ánh hoàng hôn buông xuống đảo Mắt Quỷ.
Qua một hồi lâu, tôi nghe thấy Mộ Dung Ngôn thở dài một tiếng: “Đã bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng em cũng chờ được tới ngày này.”
Tôi nhìn chằm chằm vào đảo Mắt Quỷ, không hề lên tiếng.
Nơi đó, là quê nhà của tôi trong kiếp trước.
Nơi đó, là nơi những người trong tộc kiếp trước của tôi đang sống.
Kiếp trước, Khương Minh đã không đồng ý với lời răn dạy vào giáo lý của Di tộc Mắt Quỷ.
Nhưng ở kiếp này, tôi là một tôi hoàn toàn mới, tôi không còn là Khương Minh nữa.
Tôi là Đinh Phàm.
Chỉ là một người trừ tà theo chính đạo.
Trách nhiệm của tôi là thay trời hành đạo, trảm yêu trừ ma.
Tôi sẽ san bằng nơi này bằng chính đôi tay của mình.
Tôi muốn khôi phục hòa bình cho thế giới này, một lần nữa...
*****
Trải qua mười một ngày ra khơi, vượt qua hai trận chiến lớn…
Cuối cùng chúng tôi cũng tới gần đảo Mắt Quỷ rồi.
Đảo Mắt Quỷ lẳng lặng trên đại dương, trên đó có vô số những toà nhà và những bóng người đang lắc lư.
Hiển nhiên, chúng cũng đã chuẩn bị xong từ trước rồi.
Không chỉ có như thế, chúng tôi cũng cảm nhận được, trên đảo Mắt Quỷ, luồng khí tức kỳ dị càng trở nên nồng đậm và mãnh liệt hơn.
Tất cả mọi người cùng đi lên trên boong thuyền, nhìn chằm chằm vào đảo Mắt Quỷ ở cách đó không xa.
Ai nấy cũng phải xoa tay nghiến lợi, khó kìm lòng nổi.
Mọi người đều đang chờ đợi Minh chủ là Lôi Minh chân nhân ra lệnh, sau đó tất cả sẽ cùng tấn công lên đảo Mắt Quỷ.
Nhưng vào lúc này, tại vị trí mà đoàn thuyền của chúng tôi đang đậu lại…
Bỗng nhiên xuất hiện từng đợt năng lượng như gợn sóng, như thể không gian cũng đang dao động.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều chú ý tới thứ ấy.
“Đó là cái gì?”
“Mau nhìn đi, không gian trên bầu trời đang rung chuyển.”
“Chú ý, có thể là kẻ địch tấn công.”
“Đừng bất cẩn, mọi người đều cảnh giác lên…”
“…”
Trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều thấy lo lắng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, tôi thấy một cái bóng khổng lồ xuất hiện.
Bóng dáng kia đang dần dần ngưng tụ, cuối cùng giống như một đợt ảo ảnh, một người đàn ông cường tráng với đôi mắt sắc bén xuất hiện.
Người đàn ông đó có thể nói là khá tuấn tú và cao lớn, nhưng biểu cảm trên mặt ông ta lại rất trang nghiêm.
Đôi mắt ông ta sâu thẳm, lộ ra sát ý vô hạn.
Đặc biệt là bờ môi của ông ta, môi ông ta có màu tím.
Nhìn thấy người này, tôi hơi nhướng lông mày.
Trong miệng tôi còn vô thức thốt ra một cái tên: “Viêm Tiêu…”
Không sai, ảo ảnh vừa mới xuất hiện, đúng là Giáo chủ của tà giáo Mắt Quỷ.
Đồng thời cũng là tộc trưởng đương nhiệm của Di tộc Mắt Quỷ, Viêm Tiêu.
Viêm Tiêu vừa mới xuất hiện, ánh mắt của ông ta đã quét qua toàn bộ hạm đội của chúng tôi.
Khóe miệng của ông ta đột nhiên gợi lên một nụ cười lạnh: “Các người cho rằng, chỉ bằng với đám hèn mọn các người, thực sự có thể đánh bại được tôi sao? Có thể ngăn cản được Mắt Thánh xuất hiện ư?”
Âm thanh ngày khá lớn, lan rộng khắp toàn bộ hạm đội của chúng tôi.
Nhưng ngay khi ông ta vừa dứt lời, tôi đã hét lên với bóng người kia: “Viêm Tiêu, ngày chết của ông tới rồi.”
Tôi vừa dứt lời, đôi mắt của Viêm Tiêu đã nhìn thẳng lên boong thuyền, nơi tôi đang đứng.
Ông ta sửng sốt một lúc, rồi sau đó ông ta hít một hơi thật sâu, có vẻ đang thở dài:
“Haizzz! Khương Minh, cậu và tôi vốn là anh em ruột thịt.
Cậu có sứ mệnh của mình. Mà tôi, cũng nên có số mệnh của tôi.
Thế nhưng, cậu lại phản bội chúng tôi, phản bội người trong tộc.”
“Hừ! Tôi tên là Đinh Phàm, tôi chính là tôi, các người nên xuống địa ngục đi.”
“Ha ha ha!
Thế sao! Vậy thì tôi sẽ ngồi chờ cậu trong Thiên môn Mắt Thánh, hy vọng cậu, có thể sống sót để nhìn thấy tôi…”
Nói xong, những gợn sóng năng lượng trong không trung lại lần nữa xuất hiện.