Tôi lao thẳng tới trước mặt hai gã cường giả Mắt Quỷ, Mộ Dung Ngôn tiếp tục đi về phía bên phải, giúp đỡ các vị đồng đạo trên đường tấn công khác.
Thân pháp của tôi cực nhanh, đảo mắt một cái đã tới được vị trí cần tới.
Giờ phút này, A Đồng cầm bảo kiếm trong tay, đứng giữa vòng chiến đấu.
Đột nhiên, một tên yêu đạo đã đánh úp lại.
Nếu cô ấy tránh không kịp, nhất định sẽ bị thương.
A Đồng kinh hãi, thầm kêu không ổn rồi.
Nhưng ngay vào lúc này, tôi lại đột nhiên lao tới, chém một kiếm qua đó.
Khoảnh khắc ấy, kiếm khí vô cùng cường đại phóng tới.
“Ầm vang”. Một tiếng nổ lớn vang lên, nháy mắt đã thổi bay mấy tên yêu đạo.
A Đồng, cũng vì thế mà được cứu trợ.
Tuy nhiên, cô ấy cũng bị kiếm khí cường đại đẩy lùi lại phía sau.
Tôi chạy từ phía sau, ôm chặt lấy cô ấy: “A Đồng, tối hôm qua cô uống bao nhiêu rượu đấy? Đến giờ vẫn còn liêu xiêu à?”
Khi còn ở Bách Hoa Cung, tôi và A Đồng vừa là bạn tốt, vừa là bạn nhậu.
Lúc này, A Đồng nghe thấy lời trêu chọc của tôi, còn bị tôi ôm lấy, trên mặt vừa thẹn vừa giận.
“Cút đi! Ai uống nhiều chứ, còn nữa, ai muốn anh giúp hả.” Nói xong, cô ấy đẩy tôi ra, lại cầm trường kiếm lao lên chém giết một lần nữa.
Nhưng rõ ràng là hơi thở của A Đồng đã hỗn loạn hơn.
Lúc lao ra ngoài, khóe miệng của cô ấy lại hơi gợi lên một nụ cười.
Tên yêu đạo lúc nãy bị kiếm khí của tôi đẩy lui, cũng đã bị thương.
Khi lao vào giao chiến với A Đồng lần nữa, gã đã không thể ngăn cản nổi.
Mà còn có khí tức cảnh giới Đạo Thánh đỉnh phong của tôi ở bên cạnh, chẳng khác nào hổ rình mồi.
Tôi còn chưa ra tay, tên kia đã phải kiêng kị.
Nếu tôi ra tay thật, bọn chúng chắc chắn sẽ phải chết.
Dưới sự áp lực và sợ hãi như vậy, hai gã yêu đạo kia rất nhanh đã để lộ sơ hở, kết quả, cả hai đã bị giết chết ngay lập tức.
“Thấy không, một mình tôi cũng có thể giết chết yêu đạo đấy.” A Đồng xoay đầu lại, đắc ý lên tiếng.
Nói xong, cô nàng này lại lôi hồ lô rượu ra, tự thưởng cho mình một ngụm.
Nhìn thấy cảnh này, tôi không khỏi trợn trắng mắt.
Mẹ kiếp, trong tình hình hiện tại mà vẫn còn uống rượu được à?
A Đồng này thật đúng là một tên ma men.
Nhưng tôi cũng chẳng buồn đôi co với cô ấy, chỉ mở miệng nói tiếp: “Cẩn thận một chút, bây giờ tôi đang gấp rút, dọn sạch chiến trường này tôi còn phải qua giúp các môn phái khác.”
Nói xong, tôi xoay người rời đi.
A Đồng nhìn theo bóng dáng tôi rời đi, chỉ mỉm cười.
Sau đó cất hồ lô rượu đi, cô ấy lại lao về giữa đám đông yêu đạo.
Sau đó, tôi và Mộ Dung Ngôn tiếp tục xuất hiện trên những chiến trường của các môn phái khác.
Lợi dụng tu vi mạnh mẽ của mình, chúng tôi cố gắng đảo ngược tình hình chiến trận.
Vốn dĩ trận chiến đang ở thế bất phân thắng bại.
Nhưng bởi vì sự xuất hiện của chúng tôi, mà thế trận đã bắt đầu nghiêng về một phía, hiện giờ đã thay đổi và chúng tôi sắp giành được thắng lợi.
Rốt cuộc, tu vi của tôi và Mộ Dung Ngôn cũng quá cao, đã là cảnh giới Đạo Thánh đỉnh phong.
Chỉ một bước nữa là chúng tôi đã tới được cảnh giới chí cao của nhân gian, cảnh giới Đạo Đế.
Đến được cảnh giới này, đám yêu đạo bình thường căn bản không thể ngăn cản được chúng tôi.
Tuy rằng chúng tôi đã thành công vượt qua hàng phòng tuyến thứ hai, nhưng vẫn không thể thả lỏng được.
Bởi nơi chúng tôi đang đứng, còn cách Thiên môn ở trung tâm đảo Mắt Quỷ một khoảng cách rất xa.
Hơn nữa, cho dù có chiến thắng, thì chúng tôi cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Rất nhiều vị đồng đạo đã ngã xuống, một vài vị tiền bối đã bị thương nặng.
Tuy nhiên, kết quả như vậy cũng không quá nghiêm trọng, vẫn nằm trong mức chúng tôi có thể chấp nhận được.
Chỉ là, trong lòng mọi người đều cảm nhận được, trận chiến kế tiếp, chúng tôi sẽ càng mất mát nhiều hơn.
Lúc này, chúng tôi cùng lắm cũng mới chỉ ở bên ngoài đảo Mắt Quỷ mà thôi, vừa mới lên bờ chưa được bao lâu, thế mà đã gặp phải trận chiến kịch liệt như vậy.
Nếu vào sâu hơn, có trời mới biết chúng tôi sẽ gặp được những gì.
Đương nhiên, Đạo môn chúng tôi cũng đã có sự chuẩn bị ở phía sau.
Ví dụ như bốn vị Đạo Đế, Hồ Mẫu, Lang Vương, Hồ Tam Thái Gia, cùng một số vị tiền bối nổi danh khác vẫn chưa hề xuất hiện.
Bọn họ đều đang chờ đợi, chờ đợi tới trận chiến quan trọng hơn.
Chuyện chúng tôi phải làm, chính là quét sạch những chướng ngại vật ở bên ngoài.
Để cho bọn họ, có thể quyết một trận thắng bại với tà giáo Mắt Quỷ vào thời khắc cuối cùng.
Rất nhanh, chiến trường bên ngoài đã bị quét sạch.
Mọi người chỉ dừng lại chốc lát để thở, sau đó lại tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này, 10 nhóm tấn công cũng tập hợp lại, các môn phái cùng tập trung và tiến về phía trước.
Đi được chừng khoảng 3 dặm, chúng tôi gặp được một vài tiểu yêu tiểu quỷ ven đường, nhưng chúng chẳng hề gây được cản trở với chúng tôi.
Cuối cùng, chúng tôi cũng nhìn thấy được kiến trúc ở trung tâm đảo Mắt Quỷ.
Tại nơi ấy, có một ngọn núi.
Tuy núi này không cao, nhưng đây quả thực chính là Thiên môn trong lời của Viêm Tiêu.
Dưới chân núi, chính là điện lớn của tà giáo Mắt Quỷ.
Đó cũng chính là nơi cử hành nghi thức hôn lễ của tôi và Mộ Dung Ngôn vào năm ấy.
Tuy nhiên, lúc ấy chúng tôi chỉ giả vờ, và cũng chạy trốn vào ngay đêm hôm đó.
Nhưng chúng tôi muốn đi về phía trước, thì vẫn còn khó khăn.
Bởi vì trước mặt chúng tôi, đã xuất hiện một đàn sinh vật rất quái dị.
Đám sinh vật này đều có dáng vẻ rất kỳ quái, bẹo hình bẹo dạng, từ cơ thể của chúng tản ra những luồng khí tức kỳ lạ.
Bảo chúng là yêu thì không phải, là quỷ cũng chẳng giống, mà bảo là cương thi lại càng sai.