Lúc này hai chúng tôi lại gia nhập vào cuộc chiến, đã làm thay đổi cục diện trận chiến chỉ trong nháy mắt.
Tám tên yêu đạo của Mắt Quỷ phải liên tục rút lui, hiển nhiên không thể ngăn cản được.
Chúng chỉ có thể vừa đánh vừa lùi, bắt đầu lui dần về Thiên môn Mắt Thánh của bọn chúng ở phía sau.
Ngay phía sau, lão Phong, Phong ca, Từ Lâm Tĩnh, A Đồng, Tử U và những người khác cũng lần lượt gia nhập đội hình tấn công của chúng tôi.
Chúng tôi bắt đầu tiến vào trong dãy kiến trúc, nơi các đệ tử Bách Hoa Cung đang chiến đấu.
Lúc này đây, chúng tôi như hoá thành một mũi tên bén nhọn, xuyên thủng đội hình của kẻ thù.
Cho dù có muôn vàn quái vật ngăn cản, cuối cùng chúng tôi cũng để chúng phải ngã trong vũng máu.
Trong khi chúng tôi đang xung phong xông lên, vẫn còn rất nhiều vị đồng đạo phải ngã xuống.
Vẫn có rất nhiều vị đồng đạo phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình, nhưng một trận chiến như vậy, đã định sẵn phải hy sinh rất nhiều máu tươi.
Không thứ gì có thể ngăn cản chúng tôi.
Cuộc giao tranh diễn ra vô cùng khốc liệt nhưng đội quân của chúng tôi cũng đã tiến tới lối vào khu kiến trúc cung điện của tà giáo Mắt Quỷ.
Mà nơi này cách Thiên môn Mắt Thánh kia chỉ khoảng 2 km nữa thôi.
Phía trên đỉnh núi của toà kiến trúc này, chính là Thiên môn.
Cột ánh sáng đỏ như máu cũng được phóng ra từ nơi ấy.
Hiện giờ, việc chúng tôi phải làm chính là tiếp tục tiến lên, đánh giết thẳng lên Thiên môn.
Thế nhưng, dù chỉ còn 2km ngắn ngủi…
Nhưng khi chúng tôi tiến vào trong khu cung điện này, lại cảm nhận được sức ép lớn của Mắt Quỷ.
Muốn ngự không (bay lên) ở nơi này, là chuyện rất khó khăn.
Với tu vi của nhiều người, thậm chí họ còn bị áp chế ở một mức nhất định.
Không chỉ như vậy, mà ở bên trong cung điện này, chúng tôi còn gặp phải sự ngăn cản kịch liệt hơn.
Nào là quỷ tu, yêu tu, quái vật, nào là đệ tử tà giáo,… tóm lại, bây giờ chúng tôi muốn tiến thêm một bước cũng trở nên vô cùng gian nan.
Mà các vị tiền bối cấp Đế lúc này vẫn đang chiến đấu ngay phía trên đỉnh đầu của chúng tôi.
Chiến đấu kịch liệt, dường như chưa thể phân định thắng thua trong một khoảng thời gian ngắn được.
Tôi cùng Mộ Dung Ngôn, Lang Vương và Hồ Tam Thái Gia xông g lên phía trước, lúc này chúng tôi gặp phải sự kháng cự ngoan cường của yêu đồ.
Lang Vương đã bị một tên yêu đồ cường giả đả thương, trên cánh tay trái của ông ấy xuất hiện một vết thương dài.
Nhưng Lang Vương lại gầm lên một tiếng, toàn thân ông ấy lập tức hoá thành một con sói cao khoảng 3 mét.
Sau đó, Lang Vương lại tiếp tục xông vào tòa cung điện, chiến đấu với đám yêu đạo của Mắt Quỷ.
Hồ Tam Thái Gia cũng làm tương tự, ông ấy đã biến thân thành một con hồ ly khổng lồ, đi bên cạnh Lang Vương, không ngừng gào rống.
Yêu khí cuồn cuộn, không ngừng kích động.
Ngũ Hành tiền bối tuy rằng có tu vi cao cường, nhưng áp lực mà năm người họ phải chịu cũng rất lớn.
Trong đó, có ba vị tiền bối đã bị thương nặng đến mức ho ra máu, tuy nhiên, họ vẫn quyết tử chiến chứ không chịu lùi.
Chưởng môn của các môn phái lớn cũng đã dẫn theo đệ tử phái mình, lần lượt xông lên.
Tuy vậy, càng đến gần Thiên môn Mắt Thánh gì đó, sức áp chế của Mắt Quỷ càng trở nên mạnh hơn.
Ngược lại, đám quái vật và yêu đạo của tà giáo Mắt Quỷ lại càng trở nên lợi hại hơn.
Dưới tình huống như vậy, tình trạng tử thương của chúng tôi lại càng gia tăng.
Vài vị chưởng môn đã bị thương nặng, thậm chí các vị ấy còn sử dụng đến bí thật của tông môn, cưỡng ép nâng cao tu vi.
Bạch Nguyệt chân nhân tuy đã thành quỷ tu, không thể sử dụng bùa giải phù để cưỡng ép tăng tu vi lên nữa.
Nhưng tu vi tự thân của ông ấy cũng đã ở cảnh giới Đạo Tôn đỉnh phong rồi.
Giờ phút này, ông ấy đang dẫn theo đệ tử của Cửu Tiêu Quan, mở ra một con đường máu.
Hồn thể của chân nhân cũng đã chịu thương tổn rồi…
Trong đó, Cực chưởng môn của phái Không Động, Thất Quyền đạo trưởng đã cùng tôi hồi dương cũng không tránh khỏi.
Đạo trưởng đã bị ba tên yêu tu của Mắt Quỷ bao vây, đến nỗi phải hồn phi phách tán.
Nhưng trước khi đạo trưởng chết, ông ấy cũng đã kéo theo hai tên làm đệm lưng (chết cùng) cho mình.
Mà tôi chỉ có thể đứng nhìn cảnh này từ xa, chẳng thể làm gì được.
Trận chiến vô cùng khốc liệt, hơn nữa, ngay vào lúc này, kẻ thù cũ của tôi, Quỷ Tam Nguyên đã xuất hiện.
Quỷ Tam Nguyên đột nhiên bước ra khỏi con hẻm và nhìn tôi với nụ cười lạnh lùng.
Khi nhìn thấy Quỷ Tam Nguyên, tôi không khỏi khẽ cau mày.
Mối quan hệ của hai người chúng tôi, có thể nói là rất sâu sắc đấy.
Về cơ bản đều trải qua những trận đấu sinh tử, nhưng đã lâu như vậy rồi, cả tôi và ông ta vẫn còn sống.
Xem ra hôm nay, đã đến lúc hai chúng tôi phân định sống chết rồi.
“Quỷ Tam Nguyên!” Tôi lạnh lùng cất tiếng.
Quỷ Tam Nguyên cũng hừ lạnh một tiếng:
“Đinh Phàm, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Nhiều năm trước, mày đã giết chết bà Mỹ.
Hôm nay, chính là ngày chết của mày.”
Bà Mỹ trong lời lão già này chính là mụ Dì Mỹ Nhân kia.
Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm.
“Có phải là ngày chết của tôi không thì tôi không biết, nhưng hôm nay, ông nhất định phải chết!”
Nói xong, tôi không chút do dự, trực tiếp vung kiếm lao tới.
Quỷ Tam Nguyên cũng không chậm trễ, hai lá cờ quỷ quái trong tay ông ta bay ra.
Trong lúc nhất thời, bóng quỷ bay ra, vô số u hồn hư ảnh bắt đầu đánh úp về phía chúng tôi.
Tôi lại chẳng hề sợ hãi, vẫn đứng “nghênh đón” chúng như cũ.
Thứ lợi hại nhất của Quỷ Tam Nguyên, chính là hai lá cờ quỷ quái kia.
Năm đó, với tu vi thấp kém của mình, ông ta vẫn có thể tránh thoát khỏi tay của Tần tiền bối cùng Long Tuyền tiền bối, thậm chí Tây Môn tiền bối chỉ với hai lá cờ này.