Nữ quỷ trung niên đã hét lên một tiếng thảm thiết ngay tại chỗ, thân thể trực tiếp bị văng ngã xuống đất.
Nhưng nữ quỷ trung niên này cũng không phải là loại du hồn dã quỷ bình thường, nữ quỷ rất lợi hại, sát khí vô cùng nồng nặc.
Ngay cả khi bị trúng bùa chú của Dương Tuyết, nữ quỷ cũng chỉ bị thương nặng mà thôi, không đến mức hồn phi phách tán.
Nhưng vẫn không đứng dậy nổi.
Bây giờ là thời điểm tốt nhất để thu phục nữ quỷ trung niên, nếu không chúng tôi sẽ là người chịu thiệt.
Tôi không chút do dự giơ thanh kiếm gỗ đào lên và đâm thẳng vào bụng của nữ quỷ trung niên.
"Nghiệp chướng!"
Vừa nói, tôi vừa nhảy lên không trung và trực tiếp đâm vào.
Nữ quỷ trung niên bị thương nặng, lúc này lại bị tôi tấn công, làm sao có thể phản ứng kịp?
"Roẹt", nữ quỷ trung niên lại hét thảm một tiếng.
Thanh kiếm gỗ đào trong tay tôi đâm thẳng vào bụng của nữ quỷ trung niên, đóng đinh bà ta xuống đất ngay tại chỗ.
“Con dâu!” Lão quỷ hung hăng quay đầu lại, đột nhiên hướng về phía chúng tôi hét lớn một tiếng, sau đó liều mạng chạy tới.
Dương Tuyết thấy lão quỷ đột nhiên lao về phía mình, lập tức đi lên chuẩn bị ngăn cản.
Đồng thời đưa lưng về phía tôi nói: "Đinh Phàm, đừng nhân từ. Đánh vào quỷ môn, giết nữ quỷ, nếu không người bị thua thiệt là chúng ta, chết cũng là chúng ta."
Kiếm của tôi đâm xuống đều không phải là điểm chí mạng, nữ quỷ cũng sẽ không lập tức chết đi.
Bởi vì vị trí này không gây tử vong cho những quỷ hồn không có thực thể, nó chỉ khiến họ bị thương và mất đi một số âm sát khí.
Chỉ có ngực và trán là tử huyệt của nhóm quỷ hồn này.
Sở dĩ tôi không chọn hai chỗ này là vì không muốn trực tiếp giết chết nữ quỷ trung niên.
Lý do chính là để giữ cho nữ quỷ một mạng, sau đó dùng một số biện pháp khác để diệt trừ âm sát khí trong cơ thể của nữ quỷ và đưa họ đi đầu thai.
Bởi vì theo tôi, những quỷ hồn này không đáng hồn phi phách tán.
Đúng là họ đã giết người.
Cho dù chúng tôi có giết họ cũng sẽ không tạo nên nhân quả gì.
Nhưng tôi không muốn làm thế, bởi vì cái chết của họ là vô tội.
Lúc còn sống bị đối xử bất công, sau khi chết thì biến thành lệ quỷ mới có thể gây hại một vùng, nhìn thấy ai cũng kêu là "Chủ đầu tư"!
Nếu tôi tha cho họ một mạng, đưa họ xuống địa phủ.
Dưới đó họ sẽ phải rơi xuống mười tám tầng địa ngục, chịu đủ loại cực hình và đau khổ vì đã giết người, có thể phải mất rất nhiều năm mới có thể được đầu thai.
Nhưng điều đó tốt hơn là việc hồn phi phách tán, đúng không? Tôi cho là như vậy.
Nên biết quỷ hồn sẽ không thể chết thêm một lần nữa, hồn phi phách tán chính là vĩnh viễn không còn tồn tại.
Con kiến còn tham sống, huống hồ là hồn phách của một con người?
Cho nên tôi cũng không có ý muốn mãnh liệt đối với việc diệt quỷ hồn, có lẽ tôi có chút "Lòng dạ đàn bà" .
Nhưng sau khi nghe thấy lời nói của Dương Tuyết, tôi cau mày, đồng thời rút thanh kiếm gỗ đào ra.
Nữ quỷ trung niên vô cùng đau đớn, miệng không ngừng kêu “A a a”.
Thấy bộ dạng đau đớn của đối phương, tôi bắt đầu rối rắm.
Một quỷ hồn như vậy thực sự phải chết sao? Tôi phải dùng một kiếm giải quyết họ, làm họ hồn phi phách tán.
Phải biết rằng khi còn sống họ đều là người dân vô tội? Khiến họ hồn phi phách tán, hợp lý sao?
“Còn chờ gì nữa?” Lúc này Dương Tuyết đã đánh nhau cùng lão quỷ, thấy tôi chậm chạp không giết nữ quỷ, cô ấy có chút sốt ruột.
“Lão Đinh, người trừ tà không nên mềm lòng!” Phong Tuyết Hàn cũng đột nhiên nói một câu, có lẽ cậu ta nhìn ra suy nghĩ của tôi nên đã yêu cầu tôi giết nữ quỷ.
Lúc đó, tôi thực sự rất, rất thấp thỏm và nôn nóng.
Nếu trước kia tôi chưa nghe ông chú lái taxi nói, không biết gì về những lệ quỷ này, thì tôi có thể giết họ không chút do dự.
Nhưng bây giờ, thật khó để tôi ra tay giết họ.
Chồng của mình bị đánh chết, nhà bị cưỡng chế phá hủy, không được đối xử công bằng mà tự sát, vậy nên mới hóa thành lệ quỷ.
Vì lý do đó nên tôi mới do dự, chậm chạp không động thủ.
Dương Tuyết và Phong Tuyết Hàn cùng hợp sức, lão quỷ hoàn toàn không phải là đối thủ.
Khi tôi còn đang do dự, Dương Tuyết và Phong Tuyết Hàn đã hợp sức tấn công đánh ngã lão quỷ xuống đất, suýt nữa lão quỷ đã bị thanh kiếm của Phong Tuyết Hàn giết chết.
Lúc này, lão quỷ đã bay trở về, lui đến bên cạnh tiểu nữ quỷ, hai tay đỡ lấy cô ta.
“Ông nội, ông nội, cứu, cứu mẹ con!” Tiểu nữ quỷ ở trong lòng lão quỷ khẩn cầu.
Lúc đó tôi đang đứng cách nơi đó không xa, vừa vặn nghe được một câu như vậy.
Quay đầu lại, phát hiện lão quỷ đang ôm tiểu nữ quỷ, nhìn tôi tràn đầy địch ý cùng hận ý.
Còn chưa hết, tiểu nữ quỷ vừa dứt lời, lão quỷ đã gật đầu với cô ta.