Vừa nói Dương Tuyết vừa nâng tiểu nữ quỷ dậy.
Tôi thấy tiểu nữ quỷ đã khôi phục lại bình tĩnh, cô ta nhớ lại chuyện lúc trước, đây là thời điểm tốt nhất để hỏi thăm về tung tích của Tiểu Mạn.
Lúc này tôi hỏi: “Tôi có chuyện muốn hỏi cô…”
Tiểu nữ quỷ nghe tôi nói, vẻ mặt khó hiểu nhìn qua, trong miệng "ừm" một tiếng.
Tôi không nói nhảm, chỉ lấy điện thoại ra bấm vào những bức ảnh được chụp trong bữa tiệc.
“Cô có từng nhìn thấy cô ấy không? Cô ấy, cô ấy còn, còn sống không?” Khi hỏi câu này tim tôi đập thình thịch.
Tôi không chắc Tiểu Mạn còn sống hay không, nếu không, đối với tôi chính là một đả kích lớn.
Tiểu nữ quỷ nhìn ảnh chụp của Tiểu Mạn, nhíu mày, giống như đang cố nhớ lại.
Một lúc sau liền lắc đầu: “Không có …”
Vừa nghe thấy điều này trong đầu tôi liền "Ong" một tiếng, toàn thân như nhũn ra, thiếu chút nữa đứng không vững.
Người bạn thân từ thuở nhỏ, sau hơn mười mấy năm mới gặp lại chẳng lẽ cứ thế mà không còn?
Lúc này khuôn mặt tôi lộ rõ vẻ buồn bã, cơ thể tôi bắt đầu run lên.
Dương Tuyết thấy tôi có chút kích động, vội vàng đỡ lấy tôi.
Tiểu nữ quỷ thấy như vậy liền hoảng sợ, vội vàng nói: "Không, ý của tôi không phải vậy. Tôi có gặp qua cô ấy, nhưng cô ấy không ở trong trấn của chúng tôi, chúng tôi không tìm được cô ấy ở trong trấn!"
Nghe vậy, tôi mở lớn mắt, vẻ mặt sợ hãi của tôi trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết: "Thật, thật sao?"
Tôi rất vui mừng, chỉ cần Tiểu Mạn còn sống là tốt rồi.
Tiểu nữ quỷ nặng nề gật đầu: "Thật! Tôi nhớ rõ ngoại trừ cô ấy còn có chín người khác tới trấn của chúng tôi. Nhưng cuối cùng cô ấy và ba người khác đã đột nhiên biến mất! Chúng tôi tìm khắp trấn cũng không thấy."
Tiểu nữ quỷ nói từng chữ một, tôi nhíu mày hỏi: "Đột nhiên biến mất?"
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao lại dùng từ đột ngột để hình dung?
Tiểu nữ quỷ nặng nề gật đầu: “Lúc chúng tôi đuổi theo đến ngõ sau, họ đột nhiên biến mất, có thể là trốn, hoặc là đã rời đi… ”
Nghe vậy, tôi và Dương Tuyết không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
“Đột nhiên biến mất” khi bị lệ quỷ truy sát, đây không phải là chuyện đùa, hơn nữa còn có chút không thực tế.
Người sống nhiều như vậy, cho dù lệ quỷ không nhìn thấy, chỉ cần ngửi hơi thở của người sống cũng có thể tìm ra.
Nếu vậy, khả năng chỉ có một đáp án.
Đó là, đám người của Tiểu Mạn đã sử dụng thủ đoạn nào đó để tạm thời che chắn hơi thở của người sống.
Tương tự như cách Dương Tuyết sử dụng bùa chú để giúp chúng tôi tránh khỏi ánh mắt của quỷ sai.
"Chỗ đó ở đâu? Tôi đi xem thử!" Tôi có chút sốt ruột.
Nếu Tiểu Mạn trốn thoát, cô ấy chắc chắn sẽ gọi cho tôi, nhưng điện thoại vẫn luôn không có tin tức. Điều này có nghĩa là Tiểu Mạn vẫn còn ở đâu đó.
Nhưng tiểu nữ quỷ không trực tiếp trả lời mà lộ ra vẻ do dự.
Cùng lúc đó, cô ta một lần nữa quỳ xuống đất, giọng điệu bi thương cầu xin: "Xin hãy giúp gia đình tôi được giải thoát trước. Chúng tôi đã bị kẻ gian sát hại, chịu dày vò nhiều năm, mỗi phút đều đau đớn. Hy vọng đạo trưởng thành toàn..."
Nói xong, tiểu nữ quỷ lại dập đầu với tôi.
Trong lòng tôi khá nôn nóng, tuy lúc này rất muốn truy tìm tung tích của Tiểu Mạn.
Nhưng nghe lời nói của tiểu nữ quỷ, nếu không cứu người nhà của cô ta, trong nhất thời cô ta chắc chắn sẽ không nói.
Hơn nữa, vừa rồi cô ta nói gia đình của cô ta bị kẻ gian sát hại, vẫn luôn chịu dày vò.
Họ không phải tự sát sao? Sao lại thành bị kẻ gian giết?
Tôi định hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Nhưng Dương Tuyết ở bên cạnh lại giành trước, cô ấy nâng tiểu nữ quỷ dậy, đồng thời nói: "Em gái, em vừa nói người nhà em bị kẻ gian hại chết? Mọi người không phải tự sát sao?"
Tiểu nữ quỷ chậm rãi đứng lên với vẻ ủy khuất.
Cô ta lắc đầu, khóc nức nở nói: “Không phải tự sát, mà là bị kẻ gian giết hại, cuối cùng ngụy trang thành tự sát. Hơn nữa hắn còn không ngừng tra tấn chúng tôi, biến chúng tôi thành lệ quỷ, cuối cùng lợi dụng chúng tôi để giết những người qua đường đến gần Mã Vương trấn. Thu thập hồn phách của họ để tu luyện yêu pháp..."
***********
Lời nói của tiểu nữ quỷ khiến tôi kinh ngạc, mọi chuyện ngày càng trở nên khó hiểu.
Chúng tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có một sự thật chân chính đằng sau tất cả chuyện này.
Sắc mặt tôi sa sầm tại chỗ: "Rốt cuộc là ai đã hại các người? Kẻ đó ở đâu?"
Không chỉ tôi, Dương Tuyết cũng có vẻ căng thẳng.
Không ngờ mười một lệ quỷ ở Mã Vương trấn không phải tự sát để thành quỷ mà là có âm mưu khác, nhưng tất cả những chuyện này là vì cái gì?
Mà tiểu nữ quỷ lại lộ ra vẻ khó xử, cô ta lắc đầu: "Không biết, hắn ta khoác áo choàng màu đen, chúng tôi chưa từng nhìn thấy mặt của hắn. Nhưng cứ cách nửa năm hắn sẽ đến đây cắn nuốt hồn phách của những người bị đột tử! Đồng thời dày vò tra tấn chúng tôi, để chúng tôi rơi vào vòng xoáy hận thù không ngừng đối với những chủ đầu tư, sau đó lại hấp thụ oán khí trong cơ thể của chúng tôi."