Lúc này, chúng tôi đã đến trước mặt Dương Tuyết.
Dương Tuyết thấy chúng tôi mang theo một số người lạ mặt trở lại, cười hỏi: "Tiểu Mạn là ai?"
Nghe thấy câu hỏi của Dương Tuyết, Tiểu Mạn ngạc nhiên nói: "Tôi, là tôi!"
Dương Tuyết nhìn Tiểu Mạn đánh giá vài lần, nheo mắt nói: "Xin chào, tôi là Dương Tuyết, cô không sao chứ?"
“Không sao, cảm ơn, cảm ơn mọi người đã tới cứu chúng tôi!” Tiểu Mạn lễ phép trả lời, đồng thời còn cẩn thận nhìn Dương Tuyết.
Dương Tuyết cũng mỉm cười, thân thiện chào hỏi những người khác.
Sau khi kêu họ đi sang một bên để nghỉ ngơi, cô ấy mới quay đầu lại nói với tôi: “Tất cả đã sẵn sàng, bây giờ có thể đưa quỷ hồn rời đi!”
Tôi khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn năm người rơm đã được buộc kĩ vào nhau, đồng thời nhìn về vị trí năm con quỷ đang đứng.
Tôi chắp tay với họ, sau đó nói: "Mọi người, tình hình gấp gáp, hiện tại tôi phải đưa mọi người xuống dưới. Miễn cho kẻ kia phát hiện, xảy ra biến cố..."
Năm con quỷ cũng chắp tay lại với tôi, lão quỷ cảm kích nói: "Vậy làm phiền đạo trưởng!"
Tôi nói "Ừm", sau đó xoay người về phía Dương Tuyết và Phong Tuyết Hàn, chuẩn bị phối hợp với họ để tiễn nhóm quỷ này xuống dưới địa phủ.
Nhưng đám người của Tiểu Mạn đứng ở phía bên kia nhìn chúng tôi với vẻ mặt mờ mịt.
Bởi vì trong mắt họ căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của năm con quỷ, chỉ thấy tôi đang nói chuyện với không khí.
Nhưng càng như vậy, họ càng hoảng sợ.
Hiện tại lại không dám đi lung tung, chỉ có thể đứng đó đợi chúng tôi.
Việc tiễn đưa quỷ hồn xuống dưới địa phủ cũng không khó, giống như việc tổ chức pháp sự cho tang lễ mà thôi.
Tôi ở cùng với sư phụ hơn mười mấy năm cũng hiểu biết tường tận.
Lúc này, chúng tôi dọn ra năm người rơm, sau đó lấy một xấp giấy vàng từ túi dụng cụ.
Hỏi tên và ngày sinh của năm con quỷ, sau đó dán chúng lên người rơm.
Tiếp theo là thắp nhang, đốt giấy tiền vàng bạc, rồi kéo dài giọng bắt đầu niệm kinh tiễn đưa vong hồn: càn khôn thanh chính, tới lui tuần tra tứ thượng, chư quân sinh tử, thường có đến định…
Cứ như vậy đọc hết câu này đến câu khác, thẳng đến câu cuối cùng, giọng của tôi trầm xuống, lập tức nhỏ giọng nói: Sinh mệnh cuối cùng cũng sẽ chết, linh hồn cuối cùng cũng sẽ diệt vong, từ đâu tới đây thì về lại nơi đó đi...
Vừa dứt lời, Dương Tuyết, Phong ca và tôi lập tức kết ấn, tạo ra tư thế kiếm chỉ.
Đồng thời lật người, chỉ tay về phía trước năm người rơm có dán lá bùa vàng, sau đó thấp giọng quát: "Gấp như luật lệnh, sắc!"
Ngay khi chú lệnh được phát ra, lá bùa màu vàng gắn trên người rơm "bùm" một tiếng bốc cháy, xuất hiện một ngọn lửa xanh.
Theo sự xuất hiện của ngọn lửa xanh, người rơm lập tức bốc cháy.
Ngọn lửa nhanh chóng bao trùm toàn bộ cơ thể của người rơm...
Nhìn năm con quỷ, lúc này họ đều mở rộng hai tay, lộ ra vẻ mặt vô cùng thoải mái.
Tôi biết họ đang sắp rời đi.
Chỉ cần người rơm cháy hết, họ sẽ rời khỏi dương gian mà đi đến một nơi khác.
Bởi vì họ đã giết người, nên việc họ sẽ xuống địa ngục hay đi đầu thai, điều đó chỉ có thể được quyết định bởi diêm vương.
Trong khi người rơm không ngừng cháy, thân thể của lão quỷ cũng bắt đầu biến mất dần.
Họ biết mình sẽ biến mất. Lúc này đối mặt với chúng tôi đều tỏ vẻ rất biết ơn.
Lão quỷ lại cảm ơn chúng tôi, nói ân tình này kiếp sau sẽ báo đáp!
Tôi cũng không để ý, chỉ cần họ có thể an toàn rời đi, nhiệm vụ của chúng tôi coi như hoàn thành, đã làm tròn trách nhiệm của một người trừ tà.
Nhưng điều mà chúng tôi không bao giờ ngờ tới là ngay trước khi người rơm sắp cháy hết, họ sắp phải rời khỏi dương gian thì đã xảy ra một biến cố.
Không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, chỉ xuất hiện một tiếng "đùng", một người rơm trong số đó đã lập tức nổ tung ở trên mặt đất. Ngọn lửa dày đặc đang bao phủ người rơm trong nháy mắt đã biến mất, chỉ còn cỏ dại bị thiêu rụi đen như mực ở khắp nơi.
Cùng lúc đó, một con quỷ sắp biến mất đột nhiên "A" một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất không nhúc nhích.
Thấy vậy, tất cả chúng tôi đều kinh ngạc, sắc mặt đều thay đổi.
Nhưng không đợi chúng tôi kịp phản ứng thì âm thanh "Phanh phanh phanh phanh” vang lên liên tiếp, lúc này bốn người rơm còn lại cũng lần lượt nổ tung.
Bốn con quỷ còn lại cũng vậy, họ hét lên thảm thiết, sau đó ngã xuống đất không nhúc nhích ….