Nhưng không đợi cô ta đứng dậy, Phong ca đã giơ tay cầm một cái kính bát quái vỗ tới.
Nữ quỷ không kịp đứng dậy, trực tiếp bị kính bát quái dán ở ngay trán.
Hơn nữa, kính bát quái này dường như có chút giống với bàn ủi, nó dán lên trán của đối phương không ngừng phát ra âm thanh “xì xì xì”, còn khiến cho khí đen tràn ra ngoài.
Mà nơi đó là vị trí của mắt quỷ, là điểm yếu quan trọng nhất.
Nữ quỷ hét lên một tiếng, muốn dùng tay lấy nó ra, nhưng khi tay của cô ta mới vừa chạm vào kính bát quái, thì giống như bị điện giật vậy, bị dội ra xa.
Nữ quỷ không thể làm gì được, chỉ có thể nằm trên mặt đất tiếp tục lăn lộn, la hét.
Cuối cùng, "Ầm" một tiếng, một chất lỏng màu đen tràn ra từ đáy kính bát quái, hiển nhiên là mắt quỷ đã bị đánh nát.
Nhìn thấy một màn như vậy, dường như Phong ca đã có chút do dự.
Anh ta thở dài một hơi, vốn dĩ đang định giơ kiếm gỗ đào lên, lúc này lại thu trở về.
Sau đó Phong ca quay người lại, chạy tới hỗ trợ chúng tôi.
Hai chúng tôi dư sức chiến đấu với hai con quỷ này, hiện tại lại có thêm Phong ca gia nhập, cho dù bọn họ đã hóa sát lần thứ hai, lúc này cũng trở nên lợi hại hơn, thì cũng không ngăn được sự tấn công của Phong ca và chúng tôi.
Trong ba người thì tôi là người có đạo hạnh yếu nhất, nhưng tôi vẫn cố gắng hết sức để kìm hãm đối thủ và tạo khoảng trống cho Phong ca và Dương Tuyết.
Sức quan sát của tôi vô cùng nhạy bén, không đến mười hiệp, tôi đã nắm bắt được một cơ hội, dán một bùa chú lên phía sau lưng của một con quỷ.
Sắc mặt của lệ quỷ kia hiện rõ sự hoảng sợ, dường như đã cảm nhận được nguy hiểm, nó dự định nhào lên giết tôi trước.
Nhưng đã chậm một bước, tôi khẽ quát lớn: “Cấp tốc nghe lệnh, phá!”
Ngay tại khoảng khắc ấy, bùa chú bất ngờ nổ tung.
“Ầm” một tiếng, lệ quỷ trực tiếp ngã lăn ra đất, mất đi sức chiến đấu.
Sau đó Dương Tuyết cầm trong tay kiếm gỗ đào, ngay lập tức đâm thủng mắt quỷ của đối phương.
Mắt quỷ bị phá, lệ quỷ cũng mất đi hoàn toàn năng lực phản kháng.
Nhưng mắt quỷ bị đâm thủng cũng đồng nghĩa với kết cục hồn phi phách tán.
Chỉ còn lại một con quỷ cuối cùng, có câu một cây chẳng chống vững nhà, lúc này nó khó có thể ngăn cản được sự tấn công của ba người chúng tôi.
Kết quả Phong ca đã đánh ra một đòn mạnh mẽ, ngay lập tức con quỷ kia đã té ngã trên mặt đất.
Dương Tuyết vung ra dây thép trong tay, trực tiếp quấn lấy lệ quỷ, lôi kéo nó trở về.
Tôi cau mày, cắn chặt răng, nhưng tôi bắt buộc phải đâm nhát kiếm này.
Tôi nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, đâm ra một kiếm, trực tiếp đâm vào ngực của lệ quỷ.
Ngay sau đó, tôi nhanh chóng rút kiếm gỗ đào ra.
Nhưng tại khoảng khắc tôi rút kiếm gỗ đào ra, trong ba con quỷ này đã có hai con quỷ đã tới cực hạn.
“Phanh” một tiếng nổ tung, toàn bộ cơ thể hóa thành từng chùm sáng nhỏ bay ra bốn phía.
Con quỷ cuối cùng cả người run rẩy, dường như cũng sắp biến mất.
Tôi không muốn nói gì nữa, lúc này chỉ thấy trong lòng vô cùng đau khổ và không cam tâm.
Bọn họ giống như Triệu Thiến Thiến, vốn dĩ có thể được tiễn đi, vốn dĩ họ vẫn có thể sống, vốn dĩ không cần hồn phi phách tán.
Nhưng sự thật trớ trêu, hiện tại chính chúng tôi lại là người cướp đi mạng sống của bọn họ, là người làm cho bọn họ hồn phi phách tán, làm người khiến cho bọn họ biến mất khỏi nhân gian này.
Loại cảm giác này làm cho lòng tôi thực không dễ chịu, cảm xúc bị xáo trộn, thậm chí lúc này đây tôi còn cảm thấy tức giận và phẫn nộ.
Nhìn thấy lệ quỷ kia sắp hồn phi phách tán, nhìn thấy lệ quỷ đau đớn, trong lòng tôi cũng vô cùng khó chịu.
Bọn họ vốn dĩ vô tội, làm một người trừ tà nhưng chúng tôi lại không thể giúp được bọn họ, cái cảm giác lực bất tòng tâm này thật sự khiến tôi rất bất an và tự trách.
Nhưng lúc này, trong ánh mắt của lệ quỷ bỗng nhiên xuất hiện đồng tử mơ hồ, lệ quỷ nhìn chằm chằm về phía tôi, nói: “Giết, giết tôi, cầu, cầu cậu......”
Hai lần hóa sát, mắt quỷ bị nổ tung, tất cả những điều này cho thấy lệ quỷ này không thể sống sót.
Lúc này lệ quỷ đang rất đau khổ, chờ đợi hồn phi phách tán mà thôi, bất quá còn tùy vào thời gian dài ngắn.
Tôi nắm thật chặt kiếm gỗ đào trong tay, sau đó không giấu nổi sự nghẹn ngào nói với lệ quỷ kia: “Nhẫn, nhịn xuống……”
Nói xong, tôi giơ tay, đâm một kiếm vào quỷ môn của lệ quỷ.
Một kiếm này đâm xuống, cơ thể của lệ quỷ “Phanh” một tiếng nổ tung, hóa thành từng chum sáng nhỏ, biến mất không thấy gì nữa.
Cứ như vậy, mười một lệ quỷ của Mã Vương trấn đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Nhìn mặt đất trống trơn cùng với những chùm sáng nhỏ đang tiêu tán ở khắp nơi, lúc này trong lòng tôi cũng không cảm thấy nhẹ nhõm.