Dù sao Trương Tử Đào cũng biết thông tin chi tiết của tôi. Một khi bọn họ liên lạc và kiểm tra thông tin của chúng tôi, chúng tôi sẽ rơi vào tình thế hoàn toàn bị động, thậm chí rất nguy hiểm.
Vì vậy, Phong Tuyết Hàn và tôi đã bí mật quyết định phải tăng cường luyện tập, nâng cao thực lực của bản thân sau khi trở về.
Chỉ bằng cách này, chúng tôi mới có thể bình tĩnh đối phó với những nguy cơ tiếp theo.
Nói tới đây, tôi chợt nhớ tới lời nói của Phong ca tối qua.
Phong ca nói rằng đạo hạnh của anh ấy có liên quan rất nhiều đến lão Phong, cũng nhờ tôi nói với cậu ấy phải tăng cường tu luyện, không được lơ là.
Cho nên lúc này, tôi cũng hỏi nhiều một câu: "Lão Phong, cậu và đạo hạnh của Phong ca rốt cuộc là chuyện gì? Tối qua nghe Phong ca nói, thực lực của anh ấy phần lớn đều dựa vào cậu!"
Phong Tuyết Hàn không bày tỏ cảm xúc gì nhiều khi nghe câu hỏi của tôi.
Cậu ấy ngập ngừng một lúc, dường như đang cân nhắc có nên nói chuyện này cho tôi không.
Tôi cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng nhìn cậu ấy.
Sau một lúc, Phong Tuyết Hàn hít một hơi thật trùng, khẽ gật đầu, lần đầu tiên kể cho tôi nghe về mối quan hệ của cậu ấy với Phong ca.
Lúc này, chỉ nghe cậu ấy nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, tôi và anh ấy tuy là hai linh hồn trú cùng một thể xác, nhưng người chủ đạo lại là tôi ..."
***********
Sau đó Phong Tuyết Hàn bắt đầu kể cho tôi nghe vài điều về mối quan hệ đặc biệt của cậu ấy với Phong ca.
Lão Phong nói rằng mặc dù hai người họ là song sinh mệnh hồn ( hai hồn chung một thể xác ). Nhưng cậu ấy mới là người chủ đạo, nói cách khác, người có quyền sử dụng thân thể chủ yếu vẫn là Phong Tuyết Hàn.
Phong ca cũng có thể điều khiển cơ thể vào những thời điểm nhất định.
Nhưng cũng chỉ giới hạn trong một khoảng thời gian, sau đó sẽ chìm vào giấc ngủ say, không thể tiếp tục điều khiển cơ thể.
Nếu muốn cải thiện thực lực và đạo hạnh, sức mạnh thể chất và lực cơ bắp, cũng chỉ có thể thực hiện bởi Phong Tuyết Hàn, người có quyền chủ đạo.
Cho nên đạo hạnh của Phong ca có thể tiếp tục tiến bộ hay không, chủ yếu còn phải phụ thuộc vào lão Phong.
Đây cũng là lý do tại sao Phong ca lại yêu cầu tôi nói với lão Phong phải luyện tập chăm chỉ.
Nếu Phong Tuyết Hàn không muốn luyện tập, thực lực không cải thiện.
Vậy thì Hàn Tuyết Phong, phụ hồn trong thể xác cho dù có khổ luyện, tài giỏi đến đâu cũng không tiến bộ được nửa bước.
Nghe đến đây, tôi đã có hiểu biết mới về mối quan hệ giữa lão Phong và Phong ca.
Phong ca mạnh hơn lão Phong, nhưng anh ấy lại bị lão Phong kiềm hãm.
Sau khi nghe điều này, tôi cảm thấy không thể tưởng tượng được về tình huống của họ.
Bởi vì Phong Tuyết Hàn sẽ không bao giờ nhắc đến việc song mệnh hồn của cậu ấy trong ngày thường. Bây giờ nói đến chỗ này, tôi lại hỏi tiếp: "Lão Phong, cậu và Phong ca, có khả năng, ý tôi là có thể tách ra không?"
Khi Phong Tuyết Hàn nghe thấy những lời của tôi, sắc mặt của cậu ấy lập tức thay đổi, hai tay cũng vô thức nắm chặt.
Tôi biết, chắc hẳn tôi đã hỏi Phong Tuyết Hàn một chủ đề cấm kỵ.
Phong Tuyết Hàn im lặng một lúc, tôi cũng không có gan tiếp tục hỏi.
Mãi một lúc sau, khi xe rời khỏi trạm, cậu ấy mới thở dài.
Cậu ấy cố gượng cười nói với tôi: "Nói chuyện này làm gì? Đây là tôi nợ anh ấy..."
Tôi thấy vẻ mặt của Phong Tuyết Hàn đầy vẻ chua xót, lộ ra nụ cười xấu hổ, vẻ mặt của cậu ấy đã nói lên tất cả.
Nhưng "nợ anh ấy" nghĩa là gì?
Tôi hỏi thêm một câu: "Tại sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ trước đó giữa cậu và Phong ca đã xảy ra chuyện gì?"
Nhưng khi tôi hỏi đến điều này, Phong Tuyết Hàn không nói nữa, chỉ lắc đầu cười khổ: "Không đề cập đến cũng không sao. Đời này hai chúng tôi không thể tách ra. Nếu có thể, chỉ có một cách!"
Nghe đến đây, tôi khẽ cau mày, cách duy nhất này có lẽ không hề tốt chút nào.
Phong Tuyết Hàn dừng lại một lúc rồi nói: "Chết là giải thoát!"
Mặc dù trong lòng tôi đã nghĩ đến điều này, nhưng khi Phong Tuyết Hàn thực sự nói ra, tôi không khỏi kinh ngạc.
Phong Tuyết Hàn - hai hồn trong cùng một thể xác, mặc dù cậu ấy là người nắm quyền chủ đạo của cơ thể, nhưng trong đó thật sự còn một linh hồn khác tồn tại.
Suy nghĩ khác nhau, tính cách khác nhau, thỉnh thoảng cũng sẽ ra tay đoạt quyền khống chế thân thể.
Tôi không thể hiểu được những cảm xúc và suy nghĩ trong lòng của Phong Tuyết Hàn, nhưng nghĩ cũng biết không tốt chút nào.
Hít một hơi thật trùng, tôi vỗ vai Phong Tuyết Hàn: “Trên đời này không có gì là tuyệt đối, có lẽ có cách, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm ra mà thôi!”
Phong Tuyết Hàn biết rõ là tôi đang an ủi cậu ấy, bây giờ nghe tôi nói xong, khóe miệng cậu ấy hiện lên một nụ cười hờ hững: "Có lẽ là vậy!"