Thi Muội (Dịch Full)

Chương 292

Chương 292 Chương 292

Việc này cũng không có gì, bệnh nhân bị thương nặng xuất huyết nội tạng, ho ra máu là chuyện hết sức bình thường.

Chỉ lạ là trong máu đen mà bà lão ho ra lại có những con trùng màu đỏ mập mạp đang ngọ nguậy...

************

Một số bệnh nhân bị bệnh nặng hoặc một số bệnh nhân bị xuất huyết dạ dày, thì việc ho và nôn ra máu là tương đối bình thường.

Nhưng phun ra trùng ( sâu ) từ trong miệng thì tôi chưa từng thấy.

Hơn nữa con trùng này không phải là giun đũa hay ký sinh trùng thông thường, mà là một số con trùng màu đỏ không biết tên.

Chúng nó to lớn bất thường, con nào con nấy như con giòi béo bở trong bồn cầu.

Cảnh tượng đó thật ghê tởm.

Nếu không phải chúng tôi làm nghề này, nhìn thấy nhiều xác chết thối rữa ghê tởm, e rằng cũng phải nôn mửa.

Tôi nghiêm mặt, kinh ngạc nhìn đám trùng màu đỏ trên mặt đất.

“Đây, đây là cái gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Lão Phong cũng giống tôi, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng không biết đó là loại trùng gì.

Tại sao bà lão này lại nôn ra trùng.

Còn người đàn ông trung niên thì có vẻ càng kinh hãi: “Mẹ, mẹ đừng dọa con, đừng dọa con…”

Vừa nói, ông ta vừa dùng ống tay áo lau đi vết máu bẩn ở khóe miệng của bà lão.

Lúc này Độc đạo trưởng đã lấy hộp thuốc ra, kiểm tra mạch của bà lão.

“Thầy thuốc, thầy thuốc, mẹ tôi sao rồi?” Người đàn ông trung niên rất bối rối.

Bà lão cũng ho liên tục, phát ra tiếng “khụ, khụ”, trông rất khó chịu.

Độc đạo trưởng không trả lời ngay mà lấy ra một cây kim bạc, bảo tôi và lão Phong đè bà lão lại, ông ấy dùng cây kim bạc đâm vài cái vào người bà lão.

Một lúc sau, bà lão trực tiếp bất tỉnh.

"Mẹ! Mẹ..." Người đàn ông trung niên thấy bà lão đột nhiên ngất đi thì vô cùng hoảng sợ.

Độc đạo trưởng ngăn lại, nói: "Đừng lo lắng, mẹ của anh chỉ tạm thời ngủ say, sẽ không sao cả. Nói cho tôi biết, mẹ anh vì sao lại biến thành như vậy?"

Khi người đàn ông trung niên nghe thấy điều này, ông ta thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ, sau khi nghe câu hỏi của Độc đạo trưởng, ông ta thành thật kể cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra với bà lão.

Người đàn ông trung niên nói trong nhà chỉ có hai mẹ con họ sống nương tựa lẫn nhau.

Buổi chiều sau khi làm ruộng về, ông ta đã nhìn thấy mẹ mình té xỉu ở trong nhà.

Khi đó, người đàn ông trung niên hoảng sợ lay người bà lão.

Một lúc sau bà lão tỉnh dậy, nhưng mơ mơ hồ hồ.

Lại còn nôn khan không ngừng, cuối cùng phun ra một ngụm máu đen dơ bẩn, trong máu còn có những con trùng màu đỏ đang ngoe nguẩy.

Người đàn ông trung niên vô cùng sợ hãi nên đã cõng mẹ ở trên lưng mà chạy thẳng đến trấn trên để chữa bệnh.

Thẳng đến khi chúng tôi nhìn thấy một màn này, trong khoảng thời gian này, mẹ ông ấy gần như bất tỉnh, thỉnh thoảng phun ra máu đen và trùng.

Lý do vì sao thì người đàn ông trung niên cũng không rõ ràng.

Tôi đứng kế bên cũng thấy hoang mang, không biết đây có phải là ngộ độc thực phẩm không? Hay là ăn trúng loại ký sinh trùng không sạch sẽ nào đó?

Sau đó tôi nói với người đàn ông trung niên: "Anh này, mẹ anh có ăn trúng gì không sạch sẽ không? Trước đó có gì khác thường không?"

Người đàn ông trung niên vẻ mặt chua xót nói: "Không! Buổi trưa mẹ tôi không sao, hơn nữa mẹ con tôi ăn cùng một món. Tại sao tôi lại không sao?"

Thật khó để suy đoán, hơn nữa theo tôi, mặc dù y thuật của Độc đạo trưởng có tài giỏi đi chăng nữa.

Nhưng căn bệnh này gần như không thể điều trị được.

Vì không rõ nguyên nhân và không có cách nào chẩn đoán nên không thể kê đơn đúng thuốc.

Hơn nữa, tình huống của bà lão này rất khẩn cấp, nếu trong thời gian ngắn không tìm ra nguyên nhân, nhất định sẽ chết ở chỗ này.

Vì vậy, tôi nghĩ cách tốt nhất bây giờ là đưa bà lão đến một bệnh viện lớn trong thành phố.

Đến đó thử máu, rồi chụp X-quang gì đó, sẽ có thể nhanh chóng chẩn đoán ra tình trạng và nguyên nhân.

Nếu bà lão này thật sự chết ở Bách Thảo Đường, hiệu thuốc nhỏ này căn bản không gánh nổi trách nhiệm.

Điều này không chỉ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của Bách Thảo Đường, mà còn có thể làm chậm trễ tình trạng của bà lão.

Không phải tôi không tin Độc đạo trưởng, mà là tôi không nghĩ rằng thuốc Trung y có thể chữa khỏi căn bệnh đột ngột này.

Tôi trầm mặc một hồi, thấy Độc đạo trưởng cũng không nói chuyện, mà là dùng kim bạc đâm vào mấy con trùng kia.

Sau đó, tôi nói với Phong Tuyết Hàn đang ở bên cạnh: "Lão Phong, bà lão này đang trong tình trạng nguy cấp, có muốn tôi gọi xe cứu thương không!"

Phong Tuyết Hàn khẽ gật đầu khi nghe thấy lời tôi nói.

Bệnh này không rõ ràng chút nào, vừa tới đã nôn ra côn trùng, bệnh này chữa thế nào đây?

Lão Phong cũng lộ ra một tia ngưng trọng: "Được! Để tôi nói với sư phụ, cậu giúp tôi gọi xe cứu thương."

Giọng của Phong Tuyết Hàn nhỏ đến mức chỉ có hai chúng tôi nghe thấy.

Bình Luận (0)
Comment