Nhìn thấy như vậy, sắc mặt của Độc đạo trưởng đã thay đổi, lập tức hét lên: “Mau lui lại!”
Nói xong, ông ấy bắt lấy cánh tay của tôi và Phong Tuyết Hàn, trực tiếp kéo chúng tôi lùi về phía sau.
Chúng tôi vừa mới lùi về phía sau một bước, luồng khí xanh kia đã phun tới vị trí ban đầu chúng tôi đang đứng, mà lúc này móc sắt kia cũng vẽ ra một đường cong thật đáng sợ.
Luồng khí xanh phân tán trôi nổi ở khắp nơi, bao trùm lên đám cỏ dại ở bên cạnh chúng tôi.
Đám cỏ dại đó lập tức khô héo và biến thành cỏ khô……
Trong lòng ba người chúng tôi đều không giấu nổi sự hoảng sợ, thật sự là vô cùng khủng khiếp.
Khí độc này thực sự mạnh hơn thuốc diệt cỏ.
“Hừ! Bọn mày trốn được sao?” Yêu nhân lại lần nữa lên tiếng, hơn nữa còn nói theo một cách hoàn toàn áp đảo.
Nhìn tên yêu nhân đang đánh tới, trong lòng tôi hơi bồn chồn.
Mẹ nó, đánh thế nào đây? Hiện tại tên chết tiệt này đã trở nên to lớn có lực, âm thanh thô to như sấm, toàn thân đều là trùng độc.
Tùy tiện thở ra một hơi cũng đều là kịch độc, nếu đánh cận chiến, tôi thật sự không biết nên đánh thế nào.
Độc đạo trưởng nhìn thấy đối phương lại một lần nữa đánh tới, thì cũng nhanh chóng giơ kiếm xông lên nghênh chiến.
Đồng thời, ông ấy nói với tôi và Phong Tuyết Hàn: “Nín thở, đừng thở tùy tiện, để tránh ngộ độc!”
Nói xong, Độc đạo trưởng lại lần nữa xông lên.
Mà lần này tên yêu nhân kia cũng không có phun ra khí độc, hiển nhiên khí độc này đâu phải muốn phun là có thể phun.
Sắc mặt của Độc đạo trưởng ngưng trọng, nhanh chóng chém xuống một nhát kiếm.
Yêu nhân kia giơ tay, ngay lập tức dùng móc sắt trong tay đón lấy.
“Phanh” một tiếng, vũ khí va chạm vào nhau, nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là, cho dù Độc đạo trưởng đã thi triển ra tu vi đạo quân, nhưng vẫn bị đối thủ đánh lui về phía sau một bước.
“Giết trùng mẫu của tao, vậy thì dùng thi thể của mày làm ổ trùng đi!” Yêu nhân nói xong, lại tiếp tục giơ lên móc sắt, một lần nữa nhắm ngay đầu của Độc đạo trưởng mà đánh tới.
Khi chứng kiến một màn vừa rồi, tôi và Phong Tuyết Hàn đã nín thở xông lên phía trước, chúng tôi sẽ không để tên yêu nhân này được như ý.
Cùng nhau song kiếm hợp bích, lần này tên yêu nhân kia nhất định sẽ rơi vào thế yếu.
Yêu nhân kia thấy tôi và Phong Tuyết Hàn giết đến, bất ngờ thu hồi móc sắt, đánh ra hai đòn về phía hai chúng tôi.
“Bang bang” hai tiếng, tên yêu nhân đã thành công ngăn cản lại.
Ngay sau đó, ba chúng tôi liên thủ lại với nhau liều mạng xông lên chiến đấu với yêu nhân này.
Chúng tôi liên tục giao đấu hơn mười chiêu cũng chưa thể phân ra thắng thua.
Sau khi tên yêu nhân này ăn trùng đã trở nên lợi hại, không chỉ có cơ thể xảy ra biến hóa mà năng lực cũng tăng lên.
Lúc này chúng tôi đang chiến đấu đến quên cả trời đất, hơn nữa sức mạnh của ông ta ngang tay với Độc đạo trưởng, có thể thấy được năng lực của yêu nhân này mạnh cỡ nào.
Sau một khoảng thời gian đánh nhau, tên yêu nhân kia thấy tôi đã lộ ra một chút sơ hở, đã lập tức thu một tay lại ngay sau đó ném móc sắt móc thẳng vào bả vai của tôi.
Lúc này nếu như bị móc trúng, việc trầy da sứt thịt là điều không thể tránh khỏi.
Nếu như là lúc mới vào nghề thì tôi sẽ không thể tránh được, chỉ có thể nằm yên chờ chết.
Nhưng trong khoảng thời gian tôi đã được rèn luyện trong các cuộc chiến sinh tử, hơn nữa còn được sư phụ cẩn thận dạy dỗ và huấn luyện.
Lúc này nhìn thì có vẻ nguy hiểm, nhưng cũng có cách để phá giải.
Tôi không dám chậm trễ, vội vàng nghiêng mình, tránh qua một bên.
Mặc dù phần trên cơ thể đã mất thăng bằng nhưng bàn chân có thể phát huy lực.
Mặc dù hơi đột ngột, nhưng tôi cũng nhanh chóng làm ra một cú đá xoay.
Yêu nhân kia làm sao có thể đoán được tôi lại có thể làm ra động tác này? Hơn nữa phản ứng của tôi rất nhanh, dưới chân lập tức đá vào cổ tay của tên yêu nhân kia.
“Bang” một tiếng, đám trùng rơi xuống đầy đất.
Cổ tay của yêu nhân bị đau nhức, hơn nữa, theo quán tính cơ thể của ông ta đã lệch sang một bên, trong thời gian ngắn khó có thể đứng vững, móc sắt trong tay cũng suýt nữa rớt ra ngoài.
Cho dù trọng tâm của ông ta chỉ lệch một chút, móc sắt trong tay cũng không rơi xuống, nhưng đây là một khe hở trí mạng.
Đồng tử của Độc đạo trưởng và Phong Tuyết Hàn đều co rụt lại, trực tiếp đánh thẳng vào điểm yếu hại của yêu nhân này.
Sắc mặt của tên yêu nhân kia đột nhiên thay đổi, cảm thấy không ổn, liền nhanh chóng muốn né tránh.
Nhưng lúc này cơ thể của ông ta đang mất đi cân bằng, móc sắt trong tay cũng không thể lập tức thu trở lại, muốn tránh cũng có chút khó khăn.
Mặc dù như vậy, ông ta vẫn cố hết sức vặn vẹo cơ thể của mình, đồng thời chộp lấy kiếm gỗ đào để giảm bớt trình độ chịu thương tổn của bản thân.