Sau khi chúng tôi rời đi, nhà của trưởng làng sẽ gây phiền phức cho hai mẹ con bọn họ, bọn họ không còn cách nào sống ở Phùng gia câu.
Bọn họ không có đủ tự tin gánh vác chuyện này, vì vậy sau khi nghe chúng tôi nói ra những lời tàn nhẫn, trong lúc Độc đạo trưởng đổ nước chu sa vào miệng, muốn lấy mạng của trưởng làng bọn họ, bọn họ đã hoảng loạn, mới chạy tới đây.
Trong lòng bọn họ, ở chỗ này trưởng làng là lớn nhất, người có thế lực nhất chính là nhà của trưởng làng.
Trong lòng có kiêng kị, cho nên hiện tại bọn họ chỉ muốn hòa giải, về sau cũng có thể sống yên ổn.
Kết quả Độc đạo trưởng đã trầm mặt, đột nhiên hơi xoay người, lập tức quát lớn: “Chẳng lẽ anh không biết mẹ của anh suýt chút nữa đã bị ông ta hạ độc chết sao? Còn nữa, tên chết tiệt này đã nói rõ muốn giết hai mẹ con các người, vậy mà hai người còn muốn cầu xin cho ông ta? Nếu tôi thả ông ta ra, không chỉ hai người không giữ được mạng, ngày sau khẳng định sẽ còn có người khác chết trong tay ông ta!”
Lúc này, vẻ mặt của dì Phùng và anh Phùng vô cùng chua xót, chỉ nghe anh Phùng lần nữa nói: “Nhưng mà, nhưng mà trưởng, trưởng làng chết. Nhà của ông ta nhất định sẽ bắt hai mẹ con tôi đền mạng, con trai lớn của trưởng làng là người có chức có quyền trong thị trấn, không thể đụng vào nhà của bọn họ được!”
Nghe thấy lời này, tôi không có cách nào lý giải được.
Người ta đè đầu cưỡi cổ anh, suýt chút nữa hại chết mẹ anh, bây giờ ngay cả việc báo thù mà anh cũng không có dũng khí để làm?
Mà người ra tay cũng không phải là anh, người ra tay là chúng tôi, tôi cảm giác người này thật sự rất “Hèn nhát!”
“Có chức có quyền? Chức quyền cái rắm! Bần đạo là một thầy thuốc, nhưng cũng là đạo sĩ trừ tà! Yêu nhân kia đang ở trong tay bần đạo, muốn xử lý ông ta như thế nào, đều không cần các người nhúng tay vào. Về phần người nhà của ông ta gây phiền phức cho hai người, lúc đó bần đạo sẽ làm chủ cho hai người!” Độc đạo trưởng nghiêm túc nói, ý tứ rất rõ ràng, đêm nay nhất định không thể tha cho tên yêu nhân này.
Nếu thật sự thả tên yêu nhân này ra, chính là thả hổ về rừng, về sau hậu quả thật sự khó lường.
Đều đã nói như vậy rồi, tôi tưởng rằng bọn họ sẽ tự biết khó mà lui, không còn muốn nhúng tay vào nữa.
Nhưng tôi không ngờ, dì Phùng và anh Phùng không đả động được Độc đạo trưởng, thế mà “bịch” một tiếng, trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.
Nói với Độc đạo trưởng: “Thầy thuốc, cầu xin ông. Chúng tôi không thể trêu vào người nhà của trưởng làng, ông hãy buông tha cho trưởng làng đi! Cầu xin ông……”
Trong lúc nói chuyện, dì Phùng đã bật khóc, anh Phùng thì liên tục dập đầu với Độc đạo trưởng.
Nhìn một màn này tôi đều cảm thấy “Nghẹn khuất” không thôi, rất muốn tiến lên tát cho bọn họ một cái……
Lúc này Độc đạo trưởng cũng không biết nên nói gì.
Trái lại tên yêu nhân kia đang bị khống chế, lại bất ngờ phát ra âm thanh cười to “Ha hả”: “Thấy chưa? Thấy chưa? Đây là hai mẹ con nhà họ Phùng mà chúng mày muốn bảo vệ. Tao nói rồi, loại người này ở lại làng của bọn tao, chỉ biết kéo chân sau thôi! Chúng mày thả tao ra, để tao một lần nữa dùng thi thể của bọn họ nuôi trùng mẫu, làm như vậy Thánh môn sẽ không gây phiền phức cho tao.”
Nghe đến đây, sắc mặt của ba người chúng tôi đều vô cùng khó coi, tôi ghét nhất là loại người này, bị giết thì giả vờ yêu đuối vô tri, khi giết người lại kiêu ngạo, ương ngạnh.
*ương ngạnh: bướng bỉnh, không nghe bất kỳ ai, chỉ làm theo ý mình.
Trưởng làng lại tiếp tục, nói: “Chỉ cần tao còn sống. Chúng mày cứ yên tâm, tao sẽ khiến cho Phùng gia câu khắp nơi đều trồng cải bẹ, dẫn dắt người trong làng đi làm giàu, thoát khỏi nghèo khổ, tao thật sự là một người tốt, là một trưởng làng tốt……”
Nghe đến đây, tôi thật sự không thể chịu đựng nổi nữa. Ngay lúc này, tôi bất ngờ đá một chân vào miệng trưởng làng.
“Phanh.”
Lập tức vang lên tiếng “Răng rắc”, dường như là âm thanh của răng bị gãy.
Sau đó, trưởng làng lập tức hét lên, “A.”
Bởi vì hét lên làm động tới vết thương ở trên miệng, lại làm ông ta phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.
Trong miệng không ngừng chảy máu và nước miếng, còn phun ra một cái răng cửa.
“Mày, mày dám đá tao!” Hai mắt của trưởng làng muốn phun lửa, dường như muốn dùng ánh mắt để đốt chết tôi.
Kết quả không đợi tôi lên tiếng, Phong Tuyết Hàn đứng bên cạnh vẫn luôn trầm mặc, bất ngờ lớn tiếng nói: “Đá ông? Hiện tại tôi liền chém ông!”
Nói xong, Lão Phong đã giơ kiếm gỗ đào lên chuẩn bị chém ông ta.
Nhưng đã bị Độc đạo trưởng ngăn cản lại: “Đồ đệ, sư phụ vẫn chưa hỏi xong. Đừng có gấp!”
Lúc này Phong Tuyết Hàn rất khó chịu, cậu ta hừ lạnh một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
Độc đạo trưởng cũng không để ý tới hai mẹ con nhà họ Phùng đang quỳ dưới đất, một lần nữa nhìn về phía trưởng làng: “Bần đạo cho mày một cơ hội cuối cùng, nói đi Thánh môn là loại tồn tại như thế nào? Nó ở đâu? Mày liên lạc với bọn họ như thế nào?”