Đột nhiên, một luồng khí cực lạnh ập vào cổ chúng tôi, nhanh chóng lan ra khắp cơ thể.
Dường như sức lực của chúng tôi đã bị rút cạn ngay lập tức, trong khi giây trước vẫn còn máu nóng sôi trào và cơ bắp căng chặt.
Lúc này lại giống như một quả bóng xì hơi, không còn chút sức lực...
*******
Tôi thực sự không ngờ đạo hạnh của Quỷ Tam Nguyên lại cao như vậy.
Trước đó tôi còn nghĩ, ba người chúng tôi hợp sức, cho dù không hơn nhưng cũng nên ngang tài ngang sức đi?
Rốt cuộc thực lực của Độc đạo trưởng cũng không phải để trưng cho có.
Hơn nữa, phía sau có Phong Tuyết Hàn và tôi hỗ trợ, đánh một trận với Quỷ Tam Nguyên không có thân thể phải mượn xác hoàn hồn thì vấn đề sẽ không quá lớn.
Nhưng ai biết ông ta lại lợi hại như vậy, vừa đánh đã nghiền ép Độc đạo trưởng trong nháy mắt.
Tôi và Phong Tuyết Hàn rơi vào tay ông ta, lúc này căn bản không thể di chuyển.
Đạo Khí trong cơ thể không chỉ bị áp chế mà sức lực còn nhiều lần bị rút ra ngoài, hoàn toàn không thể sử dụng.
Những thanh kiếm gỗ đào trong tay cũng lần lượt rơi xuống đất.
Tôi và Phong Tuyết Hàn cố gắng vùng vẫy vài lần nhưng đều vô ích. Tôi bị bóp chặt cổ và chịu những luồng khí lạnh áp chế, đến cả việc nhấc tay lên cũng không nổi chứ đừng nói là cố thoát ra.
Độc đạo trưởng cũng hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh tượng bên này của Phong Tuyết Hàn và tôi.
Mặc dù còn đang ho ra máu, nhưng lúc này Độc đạo trưởng cũng không thèm quan tâm, ông cầm lấy kiếm gỗ đào và đứng dậy, mặc kệ vết máu trên khóe miệng, quát: “Yêu đạo, thả bọn họ ra!”
Độc đạo trưởng nói xong liền lập tức chạy tới.
Nhưng Quỷ Tam Nguyên lại không để ý chút nào, hơi hơi quay đầu lại, liếc mắt nhìn Độc đạo trưởng nói: "Tự tìm đường chết!"
Nói xong, Quỷ Tam Nguyên đột nhiên giơ hai tay lên, trực tiếp nhấc bổng tôi và Phong Tuyết Hàn lên cao và mạnh mẽ quăng ngã xuống đất.
“Đùng” một tiếng trầm vang, tôi cảm thấy toàn thân như rã rời, rất đau, không còn sức để giãy giụa, thậm chí kêu rên cũng khó khăn, hoàn toàn kiệt sức.
Sau đó, Quỷ Tam Nguyên đột nhiên quay lại, đối mặt với Độc đạo trưởng đang lao tới.
Lúc này Độc đạo trưởng hai mắt đỏ hoe, vì cứu tôi và Phong Tuyết Hàn, ông ấy không hề sợ hãi, trông giống như ông ấy đang tử chiến.
“Cút đi, yêu đạo!” Độc đạo trưởng hét lên, đâm mạnh kiếm của mình về phía trước.
Tốc độ cực nhanh, uy lực cũng lớn.
Nhưng Quỷ Tam Nguyên lợi hại hơn, ông ta căn bản không thèm để ý tới Độc đạo trưởng, khóe miệng mang theo một tia cười nhạt.
Tay trái nhanh chóng kết ấn ở ngực, hờ hững nói: "Sắc!"
Ngay khi vừa nói ra chú lệnh, cơ thể của Quỷ Tam Nguyên đột nhiên biến thành ảo ảnh.
Cùng lúc đó, Độc đạo trưởng đã dùng kiếm đâm vào người của Quỷ Tam Nguyên.
Một kiếm này chém xuống nhưng không có đâm vào người của Quỷ Tam Nguyên.
Thân thể của ông ta giống như biến thành một làn sương mù màu đen, sau đó "Phanh" một tiếng liền biến mất, cực kỳ quái dị.
Ngay cả Độc đạo trưởng cả đời hành tẩu giang hồ cũng không khỏi bàng hoàng sợ hãi.
“Yêu đạo, lăn ra đây!” Độc đạo trưởng tiếp tục nói, đồng thời bảo vệ tôi và Phong Tuyết Hàn.
Tôi và Phong Tuyết Hàn mặc dù bị choáng nhưng vẫn còn ý thức, chỉ là không còn sức lực và không cử động được mà thôi.
Nhìn Độc đạo trưởng đứng ở trước mặt, cả người chúng tôi run lên, cố gắng khống chế thân thể đứng dậy tiếp tục chiến đấu.
Nhưng lúc này, tôi đang cử động tay trái nhiều hơn.
Tình hình hiện tại rõ ràng đã đến cực hạn.
Nếu không mời Mộ Dung Ngôn tới trợ giúp, đêm nay ba người chúng tôi chắc chắn sẽ chết ở nơi hoang vu này.
Tôi thử điều động Đạo Khí ở đan điền, nhưng căn bản vô dụng, khí ở đan điền giống như bị khí lạnh phong ấn, căn bản không mở ra được, huống chi là điều động.
Bên kia, dường như lão Phong đang thọc tay vào túi quần, rõ ràng là muốn cắn thuốc để Phong ca tỉnh lại và giúp đỡ.
Nhưng hai chúng tôi không khác mấy, căn bản không nhúc nhích được, tôi chỉ có thể nằm trên mặt đất nhìn chằm chằm, trong lòng lo lắng.
Độc đạo trưởng cũng không ngừng cảnh giác xung quanh và bảo vệ chúng tôi.
Đột nhiên, giọng nói của yêu đạo vang lên chung quanh, giống như chúng tôi đang bị vây quanh: "Bần đạo đã chơi đủ rồi, hiện tại liền giết mấy người!"
Giọng nói vang lên từ mọi hướng, không thể biết chúng đến từ đâu.
Độc đạo trưởng quan sát khắp nơi nhưng không phát hiện được gì cả.
Cùng lúc đó, một màn sương đen từ từ tụ lại sau lưng Độc đạo trưởng.
Tôi và Phong Tuyết Hàn vô tình nhìn thấy cảnh này, chúng tôi vô cùng kinh hãi, muốn nhắc nhở Độc đạo trưởng.
Nhưng tôi hoàn toàn không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể trợn mắt há mồm.
Độc đạo trưởng không biết, vẫn kêu to: "Yêu đạo, mau ra đây chịu chết. Yêu đạo..."
Làn sương đen đã ngưng tụ và biến thành hình dạng con người.
Không ai khác chính ngoài Quỷ Tam Nguyên, ông ta không phải người cũng không phải quỷ.