Thi Muội (Dịch Full)

Chương 322

Chương 322 Chương 322

Khi cả hai vừa ngồi xuống thì tôi nghe thấy một giọng nữ ngạc nhiên: "A! Là anh!"

Nghe giọng nói này, tôi cẩn thận nhìn lại.

Tôi phát hiện ra vừa nói chuyện là người phụ nữ ngồi cùng bàn với chúng tôi. Người phụ nữ này không ai khác chính là Ngô Huệ Huệ, một nữ diễn viên trẻ tuyến mười chín.

Thấy người đó là Ngô Huệ Huệ, tôi cũng hơi bất ngờ.

Tôi cũng thật có duyên với người phụ nữ này nha.

Chuyện ở khu công viên nhỏ thì không tính đi, nhưng đi họp lớp cũng có thể gặp được cô ấy.

Hơn nữa, lúc đó cô ấy còn bị Trương Tử Đào bắt được. Nếu không phải tôi phát hiện ra, e rằng Ngô Huệ Huệ đã trở thành đồ ăn sống của Trương Tử Đào.

Sau đó chúng tôi còn bị đưa đến đồn cảnh sát, lúc đó cô ấy được người của đoàn phim dẫn đi trước, từ đó không còn gặp lại nữa.

Không ngờ, mới trôi qua mấy ngày, chúng tôi lại gặp nhau ở tiệm cơm nhỏ bên ngoài bệnh viện trong thành phố này.

Tôi sững người một lúc rồi nói "Ngô Huệ Huệ!"

Ngô Huệ Huệ cũng không phải là một ngôi sao lớn, ngoại trừ Dương Tuyết, người thích buôn chuyện và chú ý đến các nghệ sĩ nhỏ thì không ai ở đây biết cô ấy.

Cô ấy cũng không quan tâm đến người khác, Ngô Huệ Huệ mỉm cười: "Là tôi, lần trước thật sự cảm ơn anh!"

Tôi biết rõ cô ấy đang nói chuyện gì, tôi cười nhạt: "Không có gì, đó là việc tôi nên làm! Đúng rồi, sao cô lại tới đây?"

Ngô Huệ Huệ nghe tôi hỏi, cũng không chần chừ, nói: "Gần đây tôi đang quay một bộ phim thuộc thể loại linh dị thần quái."

Nói đến đây, Ngô Huệ Huệ nhìn tôi thật sâu.

Sau đó, cô ấy nói: "Tôi đóng vai một y tá. Để nhập vai sớm, tôi đã đến bệnh viện..."

Tôi không nghiên cứu qua việc đóng phim, cũng không có hứng thú với nó.

Chỉ cần "hừm hừm" hai tiếng, mặc kệ là quay cái gì, cho dù là linh dị thần quái, cũng đều là giả, hoàn toàn không thể so sánh với kiếm thật và súng thật của chúng tôi.

Sau khi Ngô Huệ Huệ nói xong, cô ấy lại hỏi tôi: "Tại sao anh lại ở đây? Hơn nữa, tại sao trên người anh lại có máu?"

Phong Tuyết Hàn không nói, còn tôi chỉ biết cười khổ: "Tối hôm qua đã xảy ra chút chuyện, một trưởng bối của tôi bị thương nên phải đưa tới bệnh viện!"

Ngô Huệ Huệ biết rõ là tôi làm gì, lúc này nghe nói như vậy không khỏi nghĩ đến vài thứ kia, đồng thời lộ ra một chút kinh ngạc.

Tôi cũng không muốn giải thích nhiều, dù sao loại chuyện này đối với một người bình thường là hoàn toàn không cần thiết.

Ngô Huệ Huệ cũng rất hiểu chuyện, không hỏi quá nhiều.

Sau một hồi kinh ngạc, cô ấy đột nhiên nói với tôi: “Đinh Phàm, hai chuyện lần trước tôi còn chưa báo đáp anh, chúng ta có thể trao đổi số điện thoại không? Sau này tôi mời anh ăn cơm nhé?”

Do dự một chút, tôi lấy danh thiếp của mình ra đưa cho Ngô Huệ Huệ: “Đây là danh thiếp của tôi…”

Ngô Huệ Huệ cầm lấy danh thiếp đọc hai câu: "Cửa hàng tang lễ ở Thanh Thạch trấn..."

Trong khi cô ấy đang nói chuyện, món ăn mà Phong Tuyếy Hàn và tôi gọi đã được dọn lên.

Lúc này tôi đói đến mức không chịu được, vì vậy tôi đã mở miệng bắt đầu ăn.

Phong Tuyết Hàn giống như một khúc gỗ, từ đầu đến cuối cậu ấy không nói gì ngoại trừ gọi đồ ăn.

Sau đó, Ngô Huệ Huệ trò chuyện với chúng tôi thêm vài câu, cuối cùng cô ấy đã nhận một cuộc điện thoại, nói rằng có việc gấp phải rời đi.

Kết quả cơm cũng chưa ăn xong, liền tạm biệt chúng tôi trước, trước khi đi còn trả tiền cho bữa ăn của tôi và Phong Tuyết Hàn.

Lúc ấy gặp Ngô Huệ Huệ, Phong Tuyết Hàn và tôi đều không quan tâm.

Nhưng ai ngờ rằng Ngô Huệ Huệ lại là một người luôn làm người khác phải lo lắng.

Ngay cả khi chỉ đóng phim linh dị thần quái, cô ấy vẫn có thể gọi đến một con quỷ thật.

Sau khi no bụng, tôi mang đồ ăn cho sư phụ và Lão Tần gia, rồi lại đi một chuyến đến bệnh viện.

Độc đạo trưởng đã được đẩy ra ngoài, hiện đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Nghe sư phụ nói, Độc đạo trưởng vừa mới tỉnh dậy.

Còn nói bác sĩ nói với bọn họ, chỉ cần vết thương của Độc đạo trưởng không bị nhiễm trùng, tình trạng không xấu đi, gần như sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nghe vậy, lão Phong thực sự nhẹ nhõm.

Bởi vì chạy cả đêm thật sự rất mệt mỏi, chúng tôi cũng phải nghỉ ngơi thật tốt.

Cho nên, sau khi xác định Độc đạo trưởng không có việc gì thì chúng tôi liền rời khỏi bệnh viện...

**********

Lúc trở về tôi cũng lái chiếc xe tang mà Lão Tần gia đã lái ra khỏi nhà tang lễ.

Dù trên đường rất mệt mỏi, mơ màng đến mức hai mắt muốn khép lại.

Nhưng vừa nghĩ tới Quỷ Tam Nguyên, tôi liền vô cùng tức giận, cả người lên tinh thần không ít.

Trong xe, lão Phong và tôi cũng thảo luận về Quỷ Tam Nguyên và lý do tại sao chúng tôi lại sống sót.

Lý do chính mà tên yêu đạo kia không giết chúng tôi vào phút cuối là vì một con chim lớn đã gửi tới một lá thư.

Bình Luận (0)
Comment