Vì Ngô Huệ Huệ đến cảnh quay nên chúng tôi cũng không nói gì nhiều.
Sau khi thoát khỏi WeChat, tôi định chơi trận game, không chơi còn đỡ, càng chơi tôi càng tức giận.
Một nhóm lừa đảo, 0-9-0 mà nói người khác hố anh ta, người chơi hỗ trợ vừa mở miệng đã đòi đi đường giữa, không cho đi vẫn cứ đi. Kết quả tự tay dâng lên cho địch 3 mạng, lại còn mắng người đi rừng không mạnh.
Còn một tên phá hoạt nhất, mua một hơi những sáu đôi giày, hỏi anh ta lý do? Anh ta nói làm vậy địch nhân đến có thể chạy nhanh hơn một chút.
"..."
Sau khi thua 5 trận liên tiếp, tôi tức giận đến mức không chơi nữa, suýt chút đập nát điện thoại.
Lúc này trời cũng đã sáng, nên tôi gọi cho Phong Tuyết Hàn.
Bởi vì Độc đạo trưởng còn ở trong bệnh viện, sư phụ và Lão Tần gia đã túc trực một ngày, nên hôm nay đến lượt lão Phong và tôi đến trông.
Thu dọn xong xuôi, tôi thắp cho Mộ Dung Ngôn một nén nhang rồi rời khỏi cửa hàng.
Tôi và Phong Tuyết Hàn ăn sáng bên ngoài, sau đó đi thẳng đến bệnh viện trong thành phố.
Trong xe, tôi nhớ lại giấc mơ đêm qua, xấu hổ không dám nói thẳng nên hỏi Phong Tuyết Hàn xem cậu ấy biết giải nghĩa giấc mơ không.
Phong Tuyết Hàn liếc nhìn tôi, nói không, hỏi tôi có phải đã mơ thấy gì không!
Tôi không giấu giếm, chỉ nói dạo gần đây tôi nằm mơ thấy một người phụ nữ nhảy cầu, không biết có điềm báo gì không.
Phong Tuyết Hàn im lặng một lúc rồi nói: "Sư phụ của tôi có nghiên cứu một chút về thuật giải mộng, nhưng người đang ở trong bệnh viện, đợi sau khi ông ấy khỏe lại thì cậu có thể đi hỏi thử!"
Tôi rất mừng khi biết Độc đạo trưởng sẽ giải thích được giấc mơ của tôi.
Tôi hơi gật đầu, quyết định sau khi Độc đạo trưởng xuất viện thì sẽ hỏi.
Không lâu sau, chúng tôi đã đến bệnh viện.
Tôi nhìn thấy sư phụ, Lão Tần gia và Độc đạo trưởng vẫn đang hôn mê.
Sư phụ và Lão Tần gia cả đêm không ngủ, cả hai đều có quầng thâm dưới mắt.
Giờ thấy chúng tôi đến liền dặn dò vài câu rồi ra về, dặn sáng mai bọn họ sẽ qua thay ca.
Lão Phong và tôi không có ý kiến, vì vậy chỉ gật đầu đồng ý.
Sau đó, cậu ấy đứng canh ở cửa phòng, yên lặng đợi Độc đạo trưởng tỉnh lại.
Độc đạo trưởng quá yếu, mãi đến tận trưa mới tỉnh được một chút.
Lão Phong rất vui mừng khi thấy Độc đạo trưởng tỉnh lại.
Được sự đồng ý của bác sĩ, chúng tôi bước vào nói chuyện với Độc đạo trưởng một lúc.
Độc đạo trưởng cảm thấy rất may mắn vì mạng mình vẫn được giữ lại.
Đồng thời, ông ấy cũng tự trách mình, nói vẫn chưa tìm hiểu kĩ thực lực của Quỷ Tam Nguyên mà đã tự ý dẫn theo Phong Tuyết Hàn và tôi, suýt nữa khiến chúng tôi mất mạng, ông ấy vô cùng áy náy.
Đối với việc này, tôi và Phong Tuyết Hàn sao có thể để trong lòng?
Chúng tôi là người trừ tà, quen sống với những vết máu dính trên kiếm. Đã bước vào cái nghề này là phải có nhận thức này, làm sao có thể không nguy hiểm?
Sống chết có số, không ai nói trước được.
Tôi nói với Độc đạo trưởng hãy nghỉ ngơi thật tốt, sau khi ông ấy khỏi bệnh, chúng tôi sẽ tìm cách trả thù tên yêu đạo đó.
Độc đạo trưởng cười nhẹ với tôi và nói "Ừm".
Vì thân thể của Độc đạo trưởng rất yếu nên bác sĩ không để chúng tôi nói chuyện nhiều.
Chưa đến năm phút chúng tôi đã bị đuổi ra ngoài.
Sau đó, Phong Tuyết Hàn được yêu cầu trả 5.000 tệ, nói rằng đó là phí điều trị trong vài ngày tới...
Cứ như vậy, Phong Tuyết Hàn và tôi đến bệnh viện mỗi ngày.
Vài ngày sau, tình trạng của Độc đạo trưởng cũng được cải thiện, khiến mọi người yên tâm hơn rất nhiều.
Cùng lúc đó, mùng mười đã đến.
Vì mùng mười âm lịch là sinh nhật lần thứ 300 của Mộ Dung Ngôn. Nên tối nay, tôi phải dựa theo ước định mà đến Quỷ Mã Lĩnh một chuyến ...
*********
Hôm nay là mùng mười, cũng chính là ngày sinh của Mộ Dung Ngôn, theo như ước định thì tối nay tôi sẽ phải tới ngôi nhà quỷ của Mộ Dung Ngôn ở Quỷ Mã Lĩnh.
Bởi vì hôm nay sư phụ đang ở bệnh viện chỉ có tôi ở nhà một mình, vì vậy tôi cũng không cần báo trước cho ông ấy.
Nhìn thời gian, thì hiện tại đã là ba giờ rưỡi chiều, cũng vẫn còn khá sớm, tôi dựa vào sô pha nghỉ ngơi, nghĩ lại thì mấy ngày qua cũng đã phát sinh ra thật nhiều chuyện khiến tôi không khỏi suy nghĩ.
Nghĩ đến con đường làm người trừ tà của mình cũng thật khó khăn, có thể nói là gian nan vô cùng.
Hơn nữa đây cũng không phải là con đường mà người bình thường có thể đi, bởi nó vô cùng nguy hiểm, đầu treo trên lưng quần, lúc nào cũng có thể mất mạng.
Khó trách gần 20 năm nay sư phụ vẫn không muốn tôi đi theo nghề này, cũng không dạy tôi bản lĩnh, không dẫn tôi nhập đạo.
Bây giờ tôi bước chân vào con đường này mới biết nó khủng khiếp như thế nào, cũng biết nỗi khổ tâm của sư phụ.
Gần một tháng nay tôi đã gặp qua quỷ anh, nữ quỷ, yêu đạo, trùng cổ, mỗi một lần đều vô cùng nguy hiểm.