Thỉnh thoảng bốn phía còn xuất hiện từng bóng người, sau đó mang theo bao lớn bao nhỏ đi về phía Mộ Dung phủ.
Những người này đều không ngoại lệ, hầu như tất cả những người này đều chân không chạm đất, hoặc họ không có chân, có người còn mặc áo liệm của người chết và đội mũ chóp nhỏ khi nhập quan.
Nhìn những "người" này, tôi không khỏi sửng sốt, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy cảnh này.
Tôi cũng có chút khiếp sợ, bởi vì những người này đều không phải là người sống, bọn họ đều là quỷ.
Nhịp tim của tôi đã tăng tốc đập "thình thịch", không thể bình tĩnh được.
Càng đến gần Mộ Dung phủ, tiếng nhạc bên trong càng lớn, điều này không khiến tôi cảm thấy vui vẻ mà ngược lại rất khó chịu.
Nhưng tôi vẫn nghiến răng nhấc chân bước vào.
Khi tôi đến gần Mộ Dung phủ, tôi đã nhìn thấy Mạc bà bà đang đứng ở cổng, tiếp đón từng con quỷ đến đây chúc thọ.
Lúc này, Mạc bà bà cũng phát hiện ra tôi.
Thấy tôi tay cầm theo đồ vật đứng cách cửa không xa, hai mắt lập tức nhíu lại lộ vẻ vui mừng.
Mạc bà bà nhanh chóng tới đón tôi, hơn nữa còn khàn khàn nói: “Cô gia, ngài đến rồi. Bà già này đã đợi rất lâu!”
Thấy Mạc bà bà đến đón, tôi cũng cố nặn ra một nụ cười: “Hôm nay, hôm nay thật náo nhiệt ....”
“Ha ha ha, đúng vậy! Trong bán kính trăm dặm, ba lăng bốn núi, chỉ cần là Thanh Phong có chút danh vọng đều tới chúc mừng sinh nhật của tiểu thư nhà tôi." Mạc bà bà vui vẻ nói.
Nhưng vừa nghe thấy lời này cả người tôi đã run lên, sắc mặt cả tôi cũng thay đổi và vô cùng kinh ngạc, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Chữ "Thanh Phong" trong miệng Mạc bà bà chính là quỷ, nhưng chỉ thay đổi cách xưng hô mà thôi.
Không ngờ Mộ Dung Ngôn lại có mặt mũi và uy vọng như thế.
Trong vòng trăm dặm, ba lăng bốn núi, mạng lưới quan hệ cũng thật rộng rãi ...
*********
Dựa theo ý của Mạc bà bà, tối nay ở Mộ Dung phủ, e rằng sẽ có rất nhiều quỷ.
Vì vậy, sau một hồi sửng sốt, tôi đã hỏi một câu: “Mạc bà bà, đêm nay, đêm nay có bao nhiêu Thanh Phong có mặt ở đây vậy?”
Mạc bà bà đã cười “ha ha ha” nói: “Không nhiều, không nhiều, chỉ hơn hai trăm mà thôi!”
Vừa dứt lời, trong lòng tôi không khỏi “lộp bộp” một tiếng, thậm chí trong miệng còn kinh hô: “Cái gì? Hơn hai trăm?”
Mẹ nó! Điều này thật đáng sợ, có hơn hai trăm du hồn dã quỷ tìm tới đây?
Tôi hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng loạn tùng phèo.
Mạc bà bà lại không thèm để ý nói: “Cô gia đừng quá kinh ngạc, ở quỷ giới xung quanh đây, tiểu thư của chúng tôi cũng coi như là người có uy danh, nếu không phải còn có kẻ địch ở bên ngoài, lần đại thọ này cũng sẽ không tổ chức thấp kém như thế!”
Nghe được lời này, tôi không khỏi nuốt nước miếng.
Trong một lần gọi đến hơn hai trăm con quỷ, bày tiệc cũng phải hai mươi mấy bàn? Như vậy mà còn gọi là thấp kém sao?
Tôi nhất thời không nói nên lời, thật không ngờ Mộ Dung Ngôn lại có danh tiếng lớn như vậy.
Lúc đầu, tôi nghĩ rằng "những người bạn" trong miệng Mộ Dung Ngôn, nhiều nhất chỉ gọi đến mười con quỷ.
Kết quả? Hiện tại gọi tới hơn hai trăm con quỷ, có trời mới biết về sau sẽ có thêm quỷ tới hay không.
Mạc bà bà nhìn thấy hai mắt của tôi chớp động liên tục, bộ dáng vô cùng kinh ngạc.
Liền cười nói với tôi: “Cô gia, không sao đâu, cậu đừng căng thẳng. Đây đều là người của chúng ta, sẽ không có chuyện gì đâu!”
Nghe thấy lời này, tôi mới lấy lại tinh thần.
Sau đó tôi có chút xấu hổ mà nói với Mạc bà bà: “Được, được tôi không căng thẳng, không căn thẳng! Hay là, bây giờ chúng ta vào trong đi?”
Mạc bà bà liền gật gật đầu: “Được, bây giờ bà già này sẽ đưa cô gia vào trong!”
Nói xong, Mạc bà bà đã dùng tay làm ra tư thế mời rồi dẫn tôi vào trong phủ.
Tôi đã từng đến ngôi nhà quỷ này một lần và tôi cũng rất ấn tượng.
Nhưng lần này trở lại, tôi phát hiện ngôi nhà này đã giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều có bóng người, tốp ba, tốp năm.
Lúc này Mạc bà bà mang theo tôi đi vào trong sân, đám quỷ đang nói chuyện ở xung quanh nhất thời sửng sốt, không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn tôi.
Một cái nhìn đầy nghi ngờ, hoặc là một cái nhìn đầy ngạc nhiên.
Rốt cuộc ở nơi này chỉ có tôi là người sống, còn lại đều là quỷ.
Thân thể của tôi phát ra dương khí trông vô cùng bắt mắt, khiến cho đám quỷ ở xung quanh đều rất tò mò.
Nhưng người đến đây đều là khách của Mộ Dung Ngôn, bọn họ không nói chuyện, chỉ tò mò nhìn tôi.
Nhìn những khuôn mặt nhợt nhạt và vô hồn này, toàn thân của tôi trở nên không được khỏe, tim đập thình thịch.
Tôi chỉ cảm thấy khiếp sợ, phía sau lưng có cảm giác thật lạnh lẽo.
Nhưng tôi chỉ có thể đi theo Mạc bà bà tiến về phía trước, không quay đầu lại.
Chúng tôi đi qua một khoảng sân nhỏ và tiến đến khu vực tổ chức tiệc.