Khoảng một giờ chiều, tôi đã trở lại Thanh Thạch trấn.
Nhưng sau khi trở lại trấn, tôi phát hiện những người xung quanh nhìn tôi có chút khác thường. Họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, cứ chỉ trỏ vào tôi, như thể họ chưa từng nhìn thấy tôi vậy.
Vì quá buồn ngủ nên tôi mặc kệ và chạy thẳng vào cửa hàng.
Cửa mở, sư phụ chắc là đã sớm về.
Vừa tới cửa, tôi đã lười biếng hướng vào bên trong gọi một tiếng: "Sư phụ, con đã về!"
Tôi vừa dứt lời, sư phụ đã lạnh lùng nói: "Tối hôm qua con đã đi đâu?"
Vừa nói, sư phụ vừa từ trong phòng đi ra.
Tôi đang định trả lời, nhưng lúc này sắc mặt của sư phụ đột nhiên thay đổi, sau đó lớn tiếng hỏi: “Tiểu Phàm, mặt của con bị làm sao vậy?”
Đột nhiên thấy sư phụ kêu lên như vậy, tôi có chút bối rối: "Không, không có gì!"
Tôi vô thức sờ lên mặt của mình, nhưng sư phụ vẫn tiếp tục hỏi: “Tiểu Phàm, tối qua con đi đâu vậy?”
“Con không đi đâu cả, con chỉ đến Quỷ Mã Lĩnh một chuyến thôi!” Tôi tiếp tục trả lời.
"Quỷ Mã Lĩnh? Đó không phải là bãi tha ma sao?" Vẻ mặt của sư phụ đầy kinh ngạc, thậm chí là khiếp sợ.
Không những thế, lúc này ông ấy còn vươn tay nắm lấy cằm tôi, nhìn hết bên này đến bên kia, tự lẩm bẩm, sao lại biến thành như vậy được…
Tôi tràn đầy nghi hoặc: "Sư phụ, làm sao vậy, trên mặt của con có cái gì sao?"
Sư phụ cau mày, tức giận nói: "Làm sao! Tự mình soi gương đi..."
Tôi sờ sờ mặt, tràn đầy nghi hoặc: “Trên mặt thật sự có cái gì sao?.”
Nói rồi tôi cầm chiếc gương nhỏ ở trên bàn lên.
Nhưng vừa cầm gương lên soi mặt, cả người tôi đột nhiên run lên, sau đó lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bởi vì tôi phát hiện trên mặt của mình không biết từ lúc nào đã có những nốt đen dày đặc cỡ ngón tay cái...
************
Tôi mang theo nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy chính mình trong gương, tôi hoàn toàn bị sốc.
Đồng tử của tôi đột nhiên mở lớn, từ trong miệng thốt lên một tiếng “A”.
Mẹ nó! Có gì đó sai sai với khuôn mặt của tôi? Tại sao trên mặt của lại có rất nhiều đốm đen?
Những đốm đen lớn nhỏ bao phủ toàn bộ khuôn mặt của tôi, từ trán đến cổ, tất cả đều là những thứ này.
Thảo nào lúc trở về, người đi đường nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, chỉ trỏ, hóa ra trên mặt của tôi có nhiều vết đốm đen như vậy.
Đi ra ngoài với bộ dạng thế này quả thực rất đáng sợ, cảm giác như đang mắc bệnh truyền nhiễm vậy.
Tôi mang theo vẻ kinh hoảng và lo lắng, thậm chí có chút sợ hãi.
Tôi liên tục dùng tay chà xát xem có phải bị dính chất bẩn gì không, tôi có suy nghĩ muốn chà cho sạch.
Nhưng cho dù tôi có chà xát thế nào thì vết đốm đen cũng không thể hết được.
"Sư phụ, sư phụ, mặt của con bị làm sao vậy? Sao trên mặt của con có nhiều vết đen như vậy?" Tôi hoảng hốt.
Sư phụ nghiêm mặt, mắng: "Con hỏi sư phụ thì sư phụ biết hỏi ai? Tối hôm qua con đã làm gì ở Quỷ Mã Lĩnh?"
Tôi đã làm gì? Không phải chỉ chúc mừng sinh nhật Mộ Dung Ngôn, sau đó cùng quỷ uống rượu thôi sao.
Nghĩ đến đây, tôi định nói, nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt xuống.
Bởi vì tôi đột nhiên nhớ tới những gì Mộ Dung Ngôn đã nói với tôi tối qua, tất cả những việc này đều phải được giữ bí mật.
Trong đó có mối liên hệ rất lớn, không thể nói ra.
“Sao vậy? Còn có chuyện gì không thể nói với sư phụ?” Sắc mặt của sư phụ tối sầm lại.
Thấy sư phụ như vậy, tôi có chút ngượng ngùng.
Tôi nhìn qua bài vị của Mộ Dung Ngôn, cuối cùng nói: “Sư phụ, tối qua, tối hôm qua con đã đến gặp cô ấy!”
Sư phụ thấy tôi nhìn chằm chằm vào bài vị của Mộ Dung Ngôn rồi mới mở miệng, sau đó nghĩ đến Quỷ Mã Lĩnh, ông ấy cũng sửng sốt trong giây lát.
"Gặp cô ấy! Gặp vợ thôi thì làm sao lại biến thành như vậy? Con có biết những đốm đen này gọi là gì không? Là quỷ âm đốm." Sư phụ trực tiếp nói.
Trong lòng tôi “lộp bộp” một tiếng, làm sao tôi biết quỷ âm đốm là gì?
Tôi chỉ biết nếu đốm đen không biến mất, sau này tôi thực sự không có mặt mũi mà gặp người.
"Sư phụ, làm sao có thể xóa bỏ những đốm đen này? Nếu cứ để như vậy, sau này làm sao con có thể ra ngoài gặp người?" Tôi lo lắng hỏi.
Nhưng ngay khi lời nói vừa dứt, tôi chợt nhớ đến những gì Mộ Dung Ngôn đã nói sáng nay khi tôi rời khỏi Quỷ Mã Lĩnh.
Cô ấy kêu tôi sau khi trở về, nhớ uống bát nước có tro hương và nước củi.
Lúc đó tôi không để ý lắm, nhưng bây giờ nghĩ lại, có phải nước này dùng để trị những đốm đen này hay không?
Tôi sửng sốt một lúc, cảm thấy rất có khả năng.
Để làm cho những vết đốm đen trên người và trên mặt biến mất, tôi trông có vẻ rất lo lắng và tự lẩm bẩm. Đúng rồi, phải lập tức uống tro hương và nước củi!
Nói xong tôi liền mặc kệ sư phụ.
Tôi đi thẳng đến chỗ thần khản, bốc một nắm tro hương bỏ vào cốc nước, sau đó tôi chuẩn bị ra sân sau lấy một nước củi.