Dương Nguyệt cũng không có chần chờ, sau khi nói một tiếng “Được”, đã mang theo chúng tôi đi xuống tầng hầm.
Sau khi đi xuống tầng hầm, chúng tôi tìm thấy một cái bình màu đen trong phòng giam tối tăm, mặt trên có một chữ “Phong”.
Đồng thời ở bên cạnh bình đen còn có hai cái xác khô.
Đây là thi thể của Dương Dương và Dương Nguyệt, lúc trước bọn họ đã trốn ở trong hốc tối và uống thuốc ngủ để tự sát, cho nên sau khi chết hồn phách của bọn họ mới có thể ở lại nơi này, nguyên nhân là do thi thể đã nằm ở chỗ này.
Vì ở đây quanh năm có xác chết cho nên mùi vị thật không dễ ngửi.
Chúng tôi mang cái bình đen ra trước, rồi ra khỏi tầng hầm.
Dương Nguyệt nói, trước đó vài ngày, quỷ ở trong bình đã biến mất. Cho nên trong bình, cũng chỉ có hai con quỷ, cũng chính là hai người đã chết của đoàn phim.
Đi vào phòng khách, tôi cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở bình ra.
Bình mới vừa mở ra, liền nhìn thấy hai luồng sương trắng bay ra ngoài.
Ngay sau đó, có hai người xuất hiện ở trước mặt chúng tôi.
Tuy nhiên, khi hai người họ xuất hiện, vẻ mặt của họ đờ đẫn, như thể họ đã mất trí.
Sở dĩ bị như vậy, là bởi vì hồn phách của bọn họ đã bị hấp thu quá nhiều hồn lực, lại bị bình đen nhốt mấy ngày.
Tôi chỉ nhìn lướt qua vài lần, sau khi xác định được diện mạo của hai người, tôi lần lượt cho hai con quỷ vào "túi nhỏ", đồng thời buộc miệng túi lại.
Chờ tới ngày mai, tôi sẽ giao bọn họ cho người của đoàn phim, để bọn họ mang hồn phách của hai người này về nghĩa trang.
Sau khi trở về nghĩa trang, không quá ba tháng, bọn họ sẽ khôi phục như bình thường.
Đến lúc đó, bọn họ muốn đi xuống địa phủ đầu thai, hay là tiếp tục ở lại nghĩa trang, tất cả đều do họ quyết định.
Sau khi sắp xếp cho hai con quỷ xong, tôi nhìn thời gian, đã là rạng sáng bốn giờ rưỡi, trong chốc lát nữa trời sẽ sáng.
Cho nên tôi và Dương Tuyết cũng không nhàn rỗi, chúng tôi tiếp tục bận rộn sau khi sắp xếp cho hai con quỷ trong đoàn phim.
Chúng tôi quay trở lại tầng hầm, mang thi thể của hai anh em Dương Dương và Dương Nguyệt ra ngoài, muốn đưa tiễn bọn họ thì trước tiên phải dựng bia.
Thân thể của bọn họ đã biến thành xác khô, rất nhẹ. Chúng tôi tìm một cái chăn và một cái xẻng ở trong nhà, quấn xác lại và mang ra phía sau núi.
Mộ là do Dương Nguyệt tự mình tuyển chọn, nằm bên cạnh một tảng đá xanh lớn.
Cô ta nói rằng khi còn nhỏ, cô ta thích chơi với anh trai ở đây, hiện tại đã chết cũng muốn chôn ở chỗ này.
Tôi và Dương Tuyết liếc nhìn phong thủy ở đây, thấy nơi này tuy không phải là chỗ tốt nhưng cũng không phải chỗ xấu, chôn người ở đó cũng không thành vấn đề.
Thấy phong thuỷ không thành vấn đề, sau khi rắc một nắm giấy vàng, tôi cầm xẻng lên và bắt đầu động thổ……
***********
Tôi và sư phụ làm tang lễ hơn mười năm, trên phương diện công việc này, tôi có thể nói là quen cửa quen nẻo, hạ bút thành văn, không hề có áp lực.
Đương nhiên, đừng nhìn chỉ là đào mồ, nhưng công việc đào mộ lấp mộ, trong đó cũng có rất nhiều quy củ và cấm kỵ.
Tỷ như đào bao nhiêu mộ, sâu bao nhiêu, rộng bao nhiêu, nhập liệm như thế nào, lấp đất ra sao, v.v..
Đừng xem đây là những chuyện vặt vãnh, nhưng nếu nhập liệm là một thi thể đột tử, hoặc là thi thể không muốn xuống mộ, một khi có điều sai lầm, con cháu thậm chí là người nhập liệm, đều có khả năng bị liên lụy, bị người chết quấn lên.
Trong đó có rất nhiều cách, trong một thời gian ngắn tôi cũng không thể nói rõ ràng được.
Tôi một bên đào đất, một bên dùng dây mực và thước đo để đo lường.
Đất ở đây không quá cứng, sau một tiếng đồng hồ, tôi đã đào được hai ngôi mộ.
Lúc này đã gần sáu giờ, trời cũng sắp sáng.
Lúc này đã đào xong huyệt mộ, tôi cũng không trì hoãn, tôi và Dương Tuyết nhanh chóng nhập liệm cho thi thể của bọn họ.
Chờ làm xong những thứ này, tôi còn bẻ một cái cây khô, dùng đao khắc tên của người chết ở phía trên, làm một tấm bia mộ đơn giản.
Kế tiếp, tôi và Dương Tuyết đã đốt tất cả số tiền giấy còn lại trong túi dụng cụ cho bọn họ.
Đồng thời, tôi thắp một ngọn đèn dầu nhỏ, rồi nói với Dương Nguyệt đang ở bên cạnh: “Dương Nguyệt, mọi chuyện đã xong, lát nữa tôi sẽ vẽ một lá bùa, cô đi theo ngọn đèn dầu này, liền có thể đi xuống phía dưới!”
Dương Nguyệt nghe tôi nói xong, vẻ mặt buồn bã, nhìn về phía mộ của Dương Dương, nhất thời không nhịn được, trực tiếp dựa vào bia mộ, kêu lên một tiếng "Anh trai."
Hai con quỷ này làm không ít chuyện ác, nhưng tình cảm anh em lại rất sâu, cũng vượt qua rất nhiều người sống.
Nhưng lúc này thời gian cũng không còn sớm, ở nơi xa đã có chút tờ mờ sáng.
Nếu Dương Nguyệt không đi, có thể sẽ muộn.
Thế là tôi thúc giục: “Dương Nguyệt, trời sắp sáng rồi, nên đi thôi.”