Dương Tuyết cũng phụ hoạ: "Huệ Nhi, kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt, cố lên. Khi nào bộ phim này phát sóng, tôi nhất định sẽ theo dõi!"
Ngô Huệ Huệ nghe được lời khen ngợi của Dương Tuyết, liền tràn đầy tự tin, vì vậy cô ấy đã ngay lập tức trao đổi WeChat với Dương Tuyết.
Cô ấy còn nói khi nào bộ phim này đóng máy, nhất định sẽ chiêu đãi chúng tôi một bữa.
Tôi cũng không để ý lắm, rồi cười chào tạm biệt lần nữa.
Nơi này rất hẻo lánh, cho nên sau khi rời khỏi biệt thự, Dương Tuyết đã đặt xe trên một ứng dụng taxi mới với cái tên Tích Tích, rất dễ dàng tìm được xe.
Trong khi chờ xe, tôi liền mở phong bì, nhìn xem trong đó là ba ngàn hay là năm ngàn.
Kết quả là sau khi mở phong bì ra, tôi choáng váng, cả người đơ ra trong giây lát.
Bởi vì tôi phát hiện trong phong bì chỉ có một ít tiền lẻ, đa số là mười tệ, chỉ có hai tờ mệnh giá một trăm tệ.
Trông khá dày, nhưng sau khi đếm lại, tôi thấy nó chưa đến sáu trăm tệ.
Dương Tuyết đứng ở bên cạnh nhìn nắm tiền lẻ trong tay tôi, không khỏi mỉm cười: “Xem ra đoàn phim này cũng khá nghèo.”
Tôi cũng không nghĩ nhiều, rõ ràng số tiền này là do đối phương nhất thời lấy ra.
Nhưng chúng tôi làm nghề này cũng chỉ để muốn kiếm chút tiền sống qua ngày, cũng không phải vì lợi ích.
Vì vậy, tôi và Dương Tuyết cũng không để ý đến việc này.
Ngay cả khi đoàn phim không trả tiền cho chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không yêu cầu.
Bởi vì khi nhìn vào điều kiện quay phim của bọn họ, tôi đã biết đoàn phim này thực sự rất nghèo.
Tất nhiên chúng tôi cũng có lúc làm ra việc sư tử há mồm. ( đòi hỏi )
Nhưng chúng tôi chỉ làm vậy khi gặp phải những người giàu có, luôn nghi thần nghi quỷ.
Nhưng loại người này rất ít, quanh năm suốt tháng cũng chưa chắc có thể gặp được một lần.
Tôi chia ba trăm tệ trong sáu trăm tệ cho Dương Tuyết: “Dương Tuyết, phần này là của cô.”
Dương Tuyết cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy.
Cùng lúc đó, một chiếc xe tải lớn đột ngột dừng ở trước mặt chúng tôi.
Lúc đó tôi và Dương Tuyết tưởng người ta định hỏi đường nhưng tài xế lại thò đầu ra và hét thẳng vào mặt hai chúng tôi: “Hai người có phải tên là Tích Tích không?”
Dương Tuyết nghe vậy thì sửng sốt: “Chúng tôi đúng là Tích Tích, nhưng, nhưng chúng tôi không có đặt xe của anh?”
Tài xế lúng túng cười: "Vậy là đúng rồi, là xe của tôi. Đi thôi!"
Nghe vậy, tôi và Dương Tuyết không khỏi nhìn nhau.
Ôi là trời, cái quái gì thế này, ứng dụng gọi taxi cũng có thể gọi ra xe tải?
Nhưng ở đây phía trước không có thôn phía sau không tiệm, chỉ có xe tải thì phải đi xe tải thôi!
Vì vậy, tôi và Dương Tuyết đã trực tiếp lên xe, đến khi lên xe mới biết.
Tài xế này chạy vận tải, nhiều khi lái xe tải đến phát chán sẽ dùng ứng dụng gọi taxi này để kiếm thêm tiền.
Người lái xe này nói rất nhiều, có thể nói là nói suốt quãng đường đi...
Sau khi xuống xe thì cũng đã hơn mười một giờ sáng.
Tôi đang tính rủ Dương Tuyết đi ăn ở gần đây, dù sao thì sau khi nhận được điện thoại của tôi, cô ấy đã bỏ dở việc của mình mà đến giúp tôi.
Nhưng Dương Tuyết lại lắc đầu, cô ấy nói rằng mình rất buồn ngủ, muốn nhanh chóng trở về ký túc xá để ngủ bù, và để cho tôi thiếu lại chầu này.
Nói xong, cô ấy đã vẫy tay chào tạm biệt tôi rồi đi về một hướng khác.
Nhìn bóng lưng của Dương Tuyết, tôi không khỏi nở nụ cười.
Cô gái này có tính cách tự do thoải mái, không ngần ngại chút nào.
Thấy Dương Tuyết đã rời đi, tôi cũng không muốn ở lại đây lâu, tôi trực tiếp đi đến nhà ga, bắt xe trở về Thanh Thạch trấn.
Trên đường đi, tôi còn nhận được tin nhắn của Ngô Huệ Huệ, cô ấy hỏi tôi có ở đó không, còn nói rằng đoàn phim của bọn họ đã tiếp tục công việc.
Nếu mọi việc suôn sẻ, đoàn phim có thể đóng máy trong mười ngày tới.
Tôi cũng đáp lại: Sắp về tới nhà, mong chờ phim được chiếu. Rồi gửi hai cái mặt cười.
Tôi cất di động, sau đó dựa vào thành ghế tiếp tục ngủ.
Khi tôi trở lại thị trấn, đã là giữa trưa.
Tôi lê tấm thân mệt mỏi quay lại cửa hàng, đúng lúc nhìn thấy sư phụ đang ngồi ăn cơm.
Sư phụ thấy tôi trở về, ông liếc nhìn tôi một cái, sau đó kéo dài giọng nói hỏi: “Làm sao vậy, thuận lợi không?”
Tôi đặt túi dụng cụ xuống, tôi ngồi xuống sô pha: “Đừng nhắc nữa, lại là tổ chức Mắt Quỷ!”
Sư phụ đang ăn, nhưng khi nghe thấy tôi nói “Mắt Quỷ”, sắc mặt của ông ấy cũng thay đổi.
Lập tức đặt chén đũa xuống, lo lắng hỏi tôi: “Sao vậy, sao lại là Mắt Quỷ?”
Tôi thở dài: "Con cũng không biết, dù sao chính là có liên quan đến tổ chức Mắt Quỷ!"
Sau đó, tôi nói với sư phụ về những chuyện đã xảy ra và cách tôi giải quyết chuyện này.
Sư phụ nghe xong thì khẽ gật đầu đồng ý với cách xử lý của tôi.