Tôi chưa kịp nói thì đã có người đi vào cửa.
Là Lão Tần gia của nhà tang lễ, trên tay còn cầm một túi đậu phộng luộc: "Ồ! Đã đến đông đủ rồi à, lại còn có nhiều món như vậy, nếu biết trước tôi đã không mua thêm đậu phộng!"
Vừa nói, Lão Tần gia vừa đi vào.
Sư phụ cũng cười chào hỏi, Độc đạo trưởng cũng gọi một tiếng “Sư huynh”.
Kết quả Lão Tần gia lại quăng cho Độc đạo trưởng một ánh mắt lạnh lùng: “Không dưỡng thương cho tốt, chú mày còn muốn uống rượu!”
Độc đạo trưởng chưa bao giờ chấp nhất với Lão Tần gia, ông ấy chỉ cười “ha hả” rồi không nói gì nữa.
Bây giờ người đã đến đông đủ, tất cả đều ngồi vào bàn.
Rượu trong bình gốm của sư phụ là rượu ngon lâu năm, ngày thường sư phụ coi như bảo vật, tuyệt đối không lấy ra uống.
Bây giờ sư phụ đã mở bình, tôi và Phong Tuyết Hàn cũng được rót đầy một ly.
Hương vị êm dịu nhưng vẫn khá mạnh, mùi thơm của rượu nồng đậm, khi rót rượu mùi rượu xông thẳng vào mũi thể hiện sự tinh khiết của loại rượu này!
Ba người già đều uống rượu đến quên cả trời đất, còn tôi thì kể cho lão Phong nghe về quá trình bắt quỷ đêm qua.
Đúng lúc Độc đạo trưởng và Lão Tần gia đều nghe thấy, Độc đạo trưởng nghe tôi kể hết thì khẽ gật đầu biểu thị đồng ý với cách làm của chúng tôi.
Tôi và Dương Tuyết ở trong tình huống như vậy, cũng không vội vàng động thủ, mà làm rõ nguyên nhân, không giết quá nhiều quỷ để tránh tạo nghiệp.
Mặc kệ là lệ quỷ hay là ác quỷ, đằng sau nhất định phải có nguyên nhân.
Chúng tôi là "người trừ tà" chứ không phải "thợ săn quỷ". Vừa khác biệt về từ ngữ, đồng thời cũng có khác biệt về bản chất.
Nhưng Lão Tần gia lại bất đồng ý kiến về cách làm của chúng tôi.
Lúc này, ông ấy nói với tôi: "Tiểu Phàm! Cậu quá nhân từ rồi. Hai anh em mà cậu nói, khi còn sống mặc dù rất thê thảm, nhưng bọn họ đã hóa thành ác quỷ. Họ đã làm ác, thì không thể giữ lại được."
"Cậu có bao giờ nghĩ tới, lần này các người gặp phải đối thủ yếu, cũng không có đồng bọn, lần sau gặp phải đối thủ mạnh, lại có người trợ thủ, cậu giao đấu cùng bọn hắn trong một thời gian dài cho đến khi đồng bọn của bọn họ xuất hiện, thì cái mất nhiều hơn cái được! Thậm chí vì một chút nhân từ của mình mà mất mạng.”
“Theo tôi, nên một mẻ hốt gọn tất cả ác quỷ, đều giết toàn bộ! Còn nữ quỷ mà cậu thả đi, đừng nhìn thấy khi còn sống cô ta rất thê thảm, nhưng sau khi chết cô ta đã giết rất nhiều người. Cô ta đi xuống địa phủ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.”
Nghe thấy Lão Tần gia nói như vậy, tôi có chút sửng sốt: " Lão Tần gia, sao ông lại nói như vậy?"
Lão Tần gia uống một hớp rượu rồi nói: "Cậu vẫn còn trẻ! Chưa trải sự đời nhiều. Để tôi phân tích cho cậu hiểu. Giữa thiên địa, tự có nhân quả báo ứng, khi còn sống người nào hại bọn họ, sau khi chết người đó sẽ xuống địa ngục, cũng xem như là trả nợ cho bọn họ.”
"Nhưng bọn họ cũng đã làm ác, bọn họ cũng phải trả nợ. Cậu nói cậu siêu độ cho cô ta chính là cho cô ta một cơ hội đầu thai. Kỳ thực cũng chưa chắc, sau khi chết cô ta đã giết rất nhiều người, ngoại trừ việc cô ta phải đi xuống mười tám tầng địa ngục nhận hết giày vò. Kiếp sau chưa chắc được làm người, rất có thể phải làm heo, chó, thậm chí là giòi bọ, để trả nợ cho kiếp này, cho nên cái gọi là siêu độ, thật ra chính là giày vò.”
“Nếu cậu trực tiếp giết chết nữ quỷ đó, cô ta sẽ tan biến, sẽ giải thoát, nhân quả cũng sẽ bị cắt đứt, cứ như vậy, cô ta sẽ không cần bị hành hạ ở dưới mười tám tầng địa ngục, kiếp sau cũng không cần phải trả nợ, nhân quả nghiệt duyên cũng sẽ biến mất. Hiện tại cậu nghĩ lại xem, có phải cô ta chết đi sẽ xong hết mọi chuyện, còn kết thúc nhân quả báo ứng?"
Lão Tần gia vừa uống rượu vừa nói chuyện thoải mái.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới những gì mà Lão Tần gia nói, huống chi là nhân quả.
Điều đáng sợ nhất là gì? Chính là nhân quả.
Thứ này không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào, một khi nó đến thì không cách nào trốn thoát.
Đừng nói tôi, ngay cả sư phụ, Độc đạo trưởng và lão Phong đều lộ ra một chút trầm mặc, suy nghĩ về lời nói của Lão Tần gia.
Thấy tôi không nói gì, Lão Tần gia lại nói: "Tiểu Phàm, Lão Tần gia nói thẳng. Tôi làm việc trong nhà tang lễ cả một đời, cũng đã nhìn thấu một số phúc đức và ân oán của nhiều người. Chúng ta làm nghề này, có đôi khi phải tàn nhẫn và độc ác một chút. Chỉ cần chúng ta nhẫn tâm đánh gãy nhân quả báo ứng trong một lần, cũng kết thúc tình duyên một đời, cậu nói xem, tại sao lại không làm?"
*********
Thành thật mà nói, những lời nói của Lão Tần gia cũng có vài phần đạo lý.
Mặc dù có chút mâu thuẫn với ý kiến của những người khác, nhưng đây cũng là suy nghĩ về vấn đề từ một góc độ khác mà thôi.