Nói xong, nó lại trừng mắt nhìn chú Lưu một cái, sau đó nói với hai người chúng tôi: “Nếu có bùa chú, thì hẳn là người trong nghề. Nếu các người quen biết với ông ta, bản tôn cũng không muốn nói nhiều. Bản tôn cho các người kỳ hạn đến nửa đêm ngày mai. Đem con trai của bản tôn đến Dương Quang Lĩnh. Nếu không các người đừng mong được an bình!"
Giọng nói vừa dứt, tôi và Lão Tần gia còn chưa kịp phản ứng. Con hồ ly già kia đột nhiên nhảy về phía trước, tựa hồ biến thành một đạo tàn ảnh, trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ.
Khi chúng tôi đi đến cửa sổ, con hồ ly già đã không còn ở đó? Đến cái bóng cũng không thấy .
“Lão Tần gia, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Tôi có chút không xác định, trước đây tôi đã từng gặp qua đủ loại yêu ma quỷ quái, nhưng đây là lần đầu trong đời tôi gặp phải một con hồ ly già biết nói tiếng người, đã vậy còn đang tìm con trai của mình.
Lão Tần gia cau mày: "Chết tiệt, tên trứng thối Độc Ngạo kia nói trúng rồi, trước tiên cứ mặc kệ đi, đưa lão Lưu đi bệnh viện trước đã!"
Tôi chỉ “ừ” rồi không nói gì nữa, tôi cõng chú Lưu ở trên lưng và chạy ra khỏi nhà tang lễ.
Khi chúng tôi đi đến bệnh viện ở thị trấn, bác sĩ đang trực đã cấp cứu cho chú Lưu và nhanh chóng cầm máu để tránh mất máu quá nhiều.
Trong khoảng thời gian này, chúng tôi cũng đã gọi điện cho sư phụ và Độc đạo trưởng.
Sư phụ và Độc đạo trưởng cũng không ngờ chúng tôi mới đi ra ngoài không lâu đã sẽ xảy ra chuyện.
Khi bọn họ chạy đến bệnh viện, đều rối rít hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi nào dám chậm trễ, vội vàng kể lại chuyện xảy ra giữa con hồ ly già cùng với tôi và Lão Tần gia.
Sư phụ và Độc đạo trưởng lắng nghe, vẻ mặt của họ trở nên vô cùng ngưng trọng.
Thậm chí Độc đạo trưởng còn thấp giọng nói: " Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, lần này, ác hồ thật sự đến báo oán..."
**********
Rõ ràng việc con hồ ly già xuất hiện nhất định có liên quan đến việc xử lý xác chết mà Lão Tần gia đã kể lúc uống rượu.
Nhưng điều tôi không ngờ tới chính là, trong ngọn núi gần chúng tôi, vậy mà lại có một Lão Hồ thành tinh.
Trước đó tôi đã nghe nói về chuyện này, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nhìn thấy. Tôi cũng đã từng nghe được một số truyền thuyết và những câu chuyện về hồ ly tinh trả ơn và ác hồ báo oán, nhưng tôi cũng không để ý lắm.
Nhưng lần gặp mặt hôm nay, đúng là đã làm tôi có thêm kiến thức mới.
Nhưng thứ mà tôi gặp cũng không phải là linh hồ, mà là một ác hồ.
Chú Lưu bị thương là hoàn toàn oan uổng, chú ấy đã làm gì chứ? Sau khi chú ấy nhận được thông báo, đi nhặt xác chết, sau đó đã đốt xác chết theo thủ tục, chú ấy chưa làm gì xấu cả.
Nhưng kết quả thì sao? Bị một con hồ ly già chạy đến nhà và cắn cổ.
Cùng lúc đó, Lão Tần gia đột nhiên xen vào: "Lão Hồ này đột nhiên xuất hiện, còn một đường tìm tới lò hỏa táng của chúng tôi, nếu không giải quyết chuyện này, sau này lò hỏa táng của chúng tôi cũng sẽ không yên bình!"
Sư phụ khẽ gật đầu, hung tợn nói: "Mẹ nó, lão Tần, ông yên tâm đi, chúng ta không làm gì trái đạo đức, trước khi thi thể đó bị thiêu đốt, ai biết đó là một con hồ ly chứ? Huống chi, đốt thì đốt thôi. Chẳng phải con hồ ly kia nói ngày mai chúng ta phải đến Dương Quang Lĩnh gặp nó sao? Vậy ngày mai chúng ta sẽ đến đó một chuyến. Nếu nó không chịu bỏ qua chuyện này, chúng ta sẽ để nó có đi mà không có về!"
Sau khi nghe vậy, Độc đạo trưởng cũng nói: "Sư huynh, mặc dù con ác hồ này không dễ chọc, nhưng người trừ tà chúng ta cũng không dễ chọc! Nếu ngày mai hai bên không đạt được thỏa thuận, chúng ta cũng sẽ không khách khí!"
Sư phụ và Độc đạo trưởng lần lượt bày tỏ ý kiến, Lão Tần gia cũng tức giận đến cực điểm.
Chú Lưu đã làm việc trong lò hỏa táng hơn mười năm và có mối quan hệ rất tốt với Lão Tần gia.
Ngoại trừ là đồng nghiệp, bọn họ còn là bạn tốt, chú Lưu cũng thường xuyên uống rượu nói chuyện phiếm với sư phu của tôi.
Bây giờ chú Lưu xảy ra chuyện, Lão Tần gia thực sự rất tức giận.
"Hừ! Nếu ngày mai con hồ ly già đó không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ đem con súc sinh này đi nướng..."
Lão Tần gia đang nói lời này thì bác sĩ băng bó vết thương cho chú Lưu đã đi ra: “Người nhà bệnh nhân!”
Vừa nghe thấy tiếng bác sĩ, chúng tôi đã chạy tới.
“Bác sĩ, bạn của tôi thế nào rồi?” Lão Tần gia hỏi.
"Người nhà của bệnh nhân, vết thương ở cổ của bệnh nhân có chút nghiêm trọng, điều kiện của bệnh viện chúng tôi có hạn, chúng tôi định chuyển bệnh nhân đến bệnh viện trên thành phố, để tránh những biến chứng không đáng có!" Bác sĩ cũng thành thật nói.
Lão Tần gia gật đầu, liên tục nói cảm ơn.
Chúng tôi biết rất rõ về vết thương của chú Lưu.