Thi Muội (Dịch Full)

Chương 372

Chương 372 Chương 372

Bỗng nhiên nghe thấy Mộ Dung Ngôn nói những lời này, tôi đã sửng sốt tại chỗ.

Làm sao cô ấy biết về chuyện của lão hồ ly? Thậm chí còn đặc biệt gọi tôi đến đây để đưa cho tôi chiếc hộp này? Trong đó có gì?

Trên mặt tôi lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức hỏi: “Thi, Thi Muội, cô, làm sao cô lại biết chuyện về lão hồ ly?”

Mộ Dung Ngôn liếc tôi một cái, sau đó nghiêm túc nói: "Anh không cần biết, cầm lấy trước đi! Lão hồ ly đó có lai lịch không tầm thường, cho dù là tôi cũng không dám tùy ý trêu chọc."

Khi Mộ Dung Ngôn nói điều này, tôi không thể không hít vào một hơi khí lạnh.

Lão hồ ly này lợi hại như vậy sao? Ngay cả Mộ Dung Ngôn cũng không thể trêu vào?

“Lão hồ ly kia lợi hại lắm à?” Tôi không khỏi hỏi.

Mộ Dung Ngôn lộ ra một nụ cười khổ: "Cũng không phải rất lợi hại, chỉ là bối cảnh phía sau của nó không dễ chọc mà thôi!"

Nghe đến đây, tôi không khỏi nhíu mày.

Tôi nhớ tới một chuyện, hồ ly thường ở thành ổ, trong ổ thường sẽ có ba đến năm con hồ ly.

Lúc trước tôi nghe người ta nói, khi những hồ ly này thành tinh, phần lớn sẽ không chỉ có một hai con, rất có thể là cả một ổ.

Lão hồ ly mà chúng tôi đã chọc vào, hẳn là còn có rất nhiều hồ ly thành tinh khác ở sau lưng nó.

Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, rồi lại nói: “Vậy trong hộp này có gì?”

Mộ Dung Ngôn không trực tiếp trả lời mà chỉ nói với tôi: "Anh hỏi nhiều để làm gì! Thứ bên trong nhất định sẽ cứu mạng anh. Chỉ cần anh luôn đem theo bên người! Trừ phi thật sự cần thiết, nếu không, cũng đừng mở ra."

Quen biết Mộ Dung Ngôn đã lâu, tôi cũng biết tính tình của Mộ Dung Ngôn chính là như thế.

Mặc dù nắng mưa thất thường nhưng cô ấy luôn muốn vẫn tốt cho tôi.

Vì vậy, tôi chỉ có thể cầm lấy cái hộp mà không hỏi thêm câu nào.

Mộ Dung Ngôn thấy tôi cầm hộp, lại nói với tôi: “Cất cho cẩn thận, đừng để hộp tiếp xúc với ánh sáng mặt trời!

Vẻ mặt của Mộ Dung Ngôn rất ngưng trọng, rất nghiêm túc.

Tôi chỉ biết gật đầu rồi cẩn thận cất chiếc hộp đi.

"Được rồi, anh trở về đi! Tôi cũng trở về đây." Nói xong, Mộ Dung Ngôn đã chuẩn bị rời đi.

Thấy Mộ Dung Ngôn chuẩn bị rời đi, tôi có chút luyến tiếc.

"Ừm, Ờ thì, sao cô về sớm vậy!"

“Nếu không về sớm thì ở lại đây làm gì?” Mộ Dung Ngôn hỏi ngược lại, nhìn tôi mấy lần.

Lúc đó tôi rất muốn nói thẳng, tôi muốn Mộ Dung Ngôn ở lại thêm một chút nữa.

Mặc dù Mộ Dung Ngôn rất hay ỷ thế hiếp người, nhưng kỳ lạ là tôi không ghét cô ấy.

Hiện tại thấy đối phương muốn rời đi, tôi rất muốn cô ấy ở lại thêm một lát.

Nhưng tôi không thể nói ra lời này, tôi mở miệng, cuối cùng nói: “Không có gì!”

Mộ Dung Ngôn nghe tôi nói vậy thì ngẩn người, sau đó nói: "Vậy tôi đi đây!"

Nói xong, Mộ Dung Ngôn cũng không có dừng lại, xoay người đi về phía trước mấy bước.

Mới đi được mấy bước, thân ảnh của Mộ Dung Ngôn đã trở nên mờ ảo, hóa thành một trận gió, trực tiếp biến mất ở trong rừng cây.

Tôi nhìn Mộ Dung Ngôn đã biến mất, rồi nhìn chiếc hộp gỗ cũ, nhưng không biết bên trong có gì.

Tôi thở ra một hơi, tôi cũng quay người rời khỏi đây.

Trên đường trở về, tôi vẫn thắc mắc tại sao Mộ Dung Ngôn lại biết chuyện của lão hồ ly.

Cho dù Mộ Dung Ngôn rất lợi hại thì cũng không có năng lực dự đoán được tương lai, đúng không?

Nhưng mãi đến khi trở lại cửa hàng, tôi mới chợt nhớ ra bài vị của Mộ Dung Ngôn được đặt ở trong phòng, lúc đó chúng tôi củng đang thảo luận chuyện này.

Sau khi tôi đi cùng sư phụ trở về, cũng nhắc tới chuyện này.

Có lẽ Mộ Dung Ngôn đã nghe được những gì chúng tôi nói với nhau qua bài vị, cuối cùng cô ấy mới đưa cho tôi chiếc hộp gỗ không biết có gì bên trong này ngay trong đêm.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, quan trọng là Mộ Dung Ngôn làm người cũng không tệ, nhưng miệng lưỡi có hơi độc.

Lấy được hộp và quay về nhà. Lần này tôi cũng không còn mất ngủ nữa, một lúc sau tôi đã ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy đã gần trưa.

Sư phụ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, còn nói với tôi theo tin tức từ lão Tần gia, tình trạng của chú Lưu đã ổn định và không có vấn đề gì lớn.

Còn nói chúng tôi sẽ khởi hành vào lúc bốn giờ chiều.

Bây giờ vẫn còn một chút thời gian, tôi rảnh rỗi không có việc gì làm, vì vậy đã nói với sư phụ về việc Mộ Dung Ngôn nửa đêm hôm qua đột nhiên tìm đến tôi và đưa cho tôi một cái hộp gỗ.

Sư phụ nghe vậy thì sửng sốt, bèn bảo tôi lấy cái hộp gỗ ra cho ông ấy xem.

Tôi cũng không chậm trễ, trực tiếp đưa cái hộp qua cho sư phụ.

Sư phụ quan sát từ bên này sang bên kia, liên tục dùng mũi ngửi ngửi, quan sát rất cẩn thận.

Tôi thấy sư phụ quan sát đã lâu nên hỏi: “Sư phụ, người có thể xem bên trong là gì không?”

Bình Luận (0)
Comment