Mạc bà bà nói những lời như vậy khiến lòng tôi run lên.
Tôi nhất thời có chút á khẩu, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tôi và Mộ Dung Ngôn kết âm hôn chẳng phải là vì cô ấy bị thương, muốn dùng loại âm hôn quỷ thuật cấm kỵ này để mượn dùng mệnh nguyên của tôi để chữa lành vết thương của cô ấy hay sao?
Chẳng lẽ trừ những thứ này ra, còn có những thứ khác?
Tôi khẽ há miệng, nhìn chằm chằm Mạc bà bà với vẻ mặt khó hiểu.
Mạc bà bà cười vài tiếng, rồi nói với tôi: “Cô gia, lời tiểu thư muốn nói tôi đều đã nói hết, còn những lời sau đó là tự tôi muốn nói với cô gia, nếu cậu nghe không lọt tai, cứ coi như chưa nghe thấy chuyện gì! Cô gia, cáo từ.”
Nói xong, Mạc bà bà hoàn toàn không đợi tôi trả lời, đã xoay người đi về phía trước.
Tôi muốn gọi bà ấy lại, hỏi Mạc bà bà nói như vậy là có ý gì.
Ngoài chữa thương ra còn có chuyện gì nữa? Chẳng lẽ Mộ Dung Ngôn cũng thích tôi? Không, không thể nào, một nữ quỷ xinh đẹp kiêu ngạo như vậy sao có thể thích tôi chứ?
Tôi há hốc miệng, lại phát hiện không thể nói nên lời.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể nói với Mạc bà bà: “Mạc bà bà đi đường cẩn thận!”
Mạc bà bà cũng không trả lời, bà ấy quay lưng vẫy vẫy tay về phía tôi, rồi biến mất ở bên trong con phố tối tăm.
Sau khi Mạc bà bà rời đi, tôi đứng một mình ở cửa rất lâu.
Nghĩ về Mộ Dung Ngôn, thực ra thì, dường như cô ấy cũng không ghét tôi lắm ngoại trừ việc hơi gắt gỏng với tôi.
Hít một hơi thật sâu, tôi liền đóng cửa lại chuẩn bị đi vào nhà.
Vừa vặn sư phụ rời giường đi vệ sinh, thấy tôi đóng cửa liền hỏi tôi đang làm gì.
Tôi không chút do dự mà nói rõ ràng với sư phụ về chuyện ba ngày sau tôi sẽ đến miếu Thành Hoàng để làm lễ xuất mã.
Sư phó vốn dĩ mơ màng sắp ngủ, nhưng vừa nghe thấy ba ngày sau tôi muốn làm lễ trở thành xuất mã của Hồ gia, thậm chí đối tượng xuất mã còn là Thánh Mẫu đương nhiệm của Hồ tộc, cả người đều trở nên kích động.
"Thằng nhóc làm tốt lắm, không nghĩ tới con sẽ may mắn như vậy, nếu như con thành công, sau này chúng ta không chỉ có chỗ dựa, còn có thể làm rất nhiều chuyện, càng có thể bắt được nhiều quỷ, càng bảo vệ được nhiều người!" Sư phụ nói. Tâm trạng còn rất vui mừng và phấn khởi.
Nhưng tôi lại nhíu mày: "Sư phụ, làm xuất mã thật sự tốt như vậy sao? Kỳ thật con không muốn làm xuất mã, càng không muốn làm đệ tử của Hồ tộc!"
Tôi bình tĩnh nói ra những suy nghĩ ở trong lòng của mình.
Sư phụ sửng sốt một chút, lần này ông cũng không có tức giận với tôi, mà chỉ cười khẽ với tôi: “Thằng nhóc thối, con nói cho sư phụ biết chúng ta làm nghề này là vì mục đích gì?”
Nghe sư phụ hỏi, tôi do dự một chút, mới trả lời: "Trảm yêu trừ ma, bảo vệ chính nghĩa?"
Sư phụ gật đầu: "Đúng vậy. Vì sao Hồ tộc lại muốn xuống núi thu đồ đệ xuất mã? Mở Đường Doanh? Bởi vì bọn họ khác với chúng ta, chỉ vì bọn họ là động vật, không phải là con người. Bọn họ muốn đi lại trong dân gian và tích lũy công đức, sớm ngày thu được tạo hóa, đó là muôn vàn khó khăn.”
"Cho nên, bọn họ nhất định phải tìm một người có đức hạnh để làm xuất mã, xem như là người trung gian. Cứ như vậy, bọn họ không chỉ nhận được cung phụng, mà còn có thể thông qua xuất mã để tích lũy công đức!"
"Làm xuất mã, con không chỉ được bọn họ che chở, mà còn có thể lợi dụng lực lượng của Hồ tộc để giúp đỡ nhiều người hơn, cứ như vậy, sẽ càng có nhiều người nhận được che chở và có chỗ nương thân, hưởng bình an, tạo thành một vòng tuần hoàn tốt, đây không phải là những chuyện mà người trừ tà chúng ta hướng tới sao? Thay vì để những người khác làm xuất mã, tại sao con không thể làm? Tiểu Phàm, con nói xem?”
Sư phụ đã bình tĩnh giải thích và phân tích cho tôi hiểu rõ hơn về xuất mã.
Lúc này, trong lòng tôi đã nhấc lên từng trận sóng to gió lớn, “nút thắt” trong lòng như được cởi bỏ, tâm trí trở nên sáng tỏ và thông suốt hơn.
Sư phụ nói đúng, nếu tôi đã chọn nghề này, tại sao không tận dụng cơ hội này, nếu tôi trở thành xuất mã.
Tôi cũng có thể tận dụng thân phận này để giúp đỡ nhiều người nhận được sự che chở của Hồ tộc?
Sau này gặp phải lệ quỷ, ác quỷ, Quỷ Tam Nguyên, tà giáo Mắt Quỷ v.v., chỉ cần tôi nói một tiếng với Hồ tộc, dẫn theo một đám người, tôi cần gì phải sợ bọn họ?
“Sư phụ, con hiểu rồi.” Tôi trịnh trọng nói với sư phụ.
Sư phụ nghe tôi trả lời, khẽ gật đầu: "Vậy đi ngủ đi! Ba ngày sau chúng ta cùng nhau đi tới miếu Thành Hoàng!"
Tôi “Vâng” một tiếng, rồi cầm điện thoại bước vào phòng.
Về đến phòng, tôi cũng không có buồn ngủ nên cầm điện thoại di động lên.
Phát hiện ra trò chơi mà tôi đã chơi trước đó đã hiển thị là "thất bại", sau khi thoát khỏi trò chơi, máy tôi liền nhận được một số thông báo.