Kim đồng, là một cách xưng hô khác của đệ tử xuất mã.
Nghe đến đó sư phụ nói: “Mau tiến lên phía trước quỳ xuống!”
Lúc này mọi người đều nhìn sang, tôi cũng không dám thất lễ, vội vã tiến về phía trước hai bước: “Tiểu bối là Đinh Phàm, bái kiến Hồ Tiên Tử, à không, bái kiến Thánh Mẫu của Hồ tộc!”
Nói xong tôi bái lạy Hồ Mẫu.
Hồ Mẫu thấy tôi quá bối rối nên nói sai lời thì không khỏi bật cười, cũng không truy cứu mà hỏi tiếp: “Bản tọa tu hành ở trong núi đã mấy trăm năm, hoa nở hoa tàn mới tu luyện được thân này, hôm nay có duyên với tiểu bối Đinh Phàm, xuống núi thu đệ tử xuất mã, khai mở Đường Doanh, lập lời thề này, Đinh Phàm phía dưới, cậu có nguyện ý không?”
Những lời này đã được sư phụ truyền thụ lại trước khi làm lễ xuất mã.
Lúc này nghe Hồ Mẫu nói xong, tôi vội vã nói: “Tiểu bối Đinh Phàm nguyện ý làm đệ tử xuất mã, xin Thánh Mẫu khai khiếu!”
Chương 233:
Dã tiên xuống núi, thu nhận đồ đệ xuất mã, trong đó có một khâu khá là quan trọng đó chính là “khai khiếu”.
Cái gọi là khai khiếu ở đây chính là mở ra mối liên hệ giữa đệ tử và tiên nhân, thiết lập liên lạc giữa hai bên.
Bằng cách này, nếu như đồ đệ xuất mã gặp phải phiền phức gì, lúc gặp chuyện cần Tiên gia giúp đỡ thì cũng có thể nhanh chóng liên lạc với Tiên gia đồng thời mời tiên gia “Lăn Khiếu”, cũng chính là mời Tiên gia nhập vào trên người.
Nhưng ở Nam Dương, phương pháp này được gọi là “Đả Thần”.
Cũng giống như Đạo gia, trăm sông đổ về một bể, kỳ thật đều giống nhau.
Lúc này tôi mời Hồ Mẫu khai khiếu, đồng thời cũng trịnh trọng dập đầu với Hồ Mẫu một cái.
Hồ Mẫu khẽ gật đầu: “Đệ tử xuất mã do bản tọa đích thân thu nhận, ở trước mặt chúng tiên, khai khiếu cho cậu!”
Nói xong, cả người Hồ Mẫu bùng phát một luồng hơi thở kinh người.
Cảm giác kia vô cùng nồng nặc, uy hiếp lòng người, đồng thời đưa tay lên đã có một luồng yêu khí cuồn cuộn xuất hiện.
Người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, sư phụ và Độc đạo trưởng thấy Hồ Mẫu bùng phát ra luồng hơi thở mạnh mẽ như vậy cũng không khỏi trừng lớn hai mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì hơi thở của Hồ Mẫu đại biểu cho sức mạnh của yêu lực vô cùng mạnh mẽ của bà ấy.
Yêu lực mạnh mẽ như vậy cũng không biết là cao hơn bọn họ bao nhiêu lần, giống như chỉ cần dùng một tay là có thể trán áp hết bọn họ vậy.
Lúc Hồ Mẫu đang thể hiện yêu lực mạnh mẽ, bà ấy bỗng nhiên hé miệng ra, một viên bảo châu phát ra ánh sáng óng ánh được phun ra từ trong miệng Hồ Mẫu.
Viên bảo châu này lơ lửng trên không trung, phát ra ánh sáng, mọi người nhìn thấy đều không khỏi há hốc mồm.
Đây, đây là nội đan của Hồ Mẫu, Hồ Mẫu tu luyện mấy trăm năm ở trên núi, sức mạnh của bà đều nằm ở trong viên nội đan này.
Giây phút viên nội đan được phun ra, chỉ cảm thấy cả căn phòng đều bị yêu lực nuốt lấy. Yêu khí cuồn cuộn khuấy động tứ phương, hơi thở khiếp người làm cho người ta phải khiếp sợ.
Không chỉ như thế, theo sự xuất hiện của viên bảo châu này, Hồ Mẫu đã nhìn chằm chằm vào vị trí giữa trán của tôi, sau đó dùng một ngón tay điểm lên đó.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ cảm thấy toàn thân như điện giật, cả người đều run lên.
Sau đó, viên Hồ đan đang lơ lửng giữa không trung đã phát ra ánh sáng, tôi lập tức cảm thấy có một luồng sức mạnh kỳ lạ đang chảy vào trong cơ thể của mình.
Bắt đầu từ trán, rồi lan khắp tứ chi, cảm giác tê dại như có luồng điện chạy qua.
Cơ thể tôi cũng có vẻ hơi khó chịu, nhưng tôi đã cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân và giữ cho cơ thể mình không nhúc nhích.
Sau khoảng năm, sáu phút, tôi đột nhiên thấy ngực mình đau nhói, càng ngày càng đau.
Tôi cau mày lấy tay che lại.
Hồ Mẫu nhìn thấy bộ dáng của tôi như vậy, liền nói với tôi: “Nhịn một chút, sức mạnh nguyên thần của bản tọa rất mạnh mẽ, cần phải dùng sức mở rộng tâm trí, nếu không sau này cậu sẽ khó gọi được bản tọa hiện thân.”
Hóa ra là vậy, hóa ra sự tồn tại càng lớn, khai khiếu càng thống khổ.
Nhưng vì để khai khiếu thành công, xuất mã thuận lợi, tôi “ừ” một tiếng, gật đầu một cái, cố gắng nhẫn nại.
Đám người sư phụ đều đang đứng nhìn, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của tôi, thì vô cùng sốt ruột, nhưng cũng hiểu rõ quá trình xuất mã đều là như vậy, nhất định phải nhẫn nhịn.
Nếu chỉ có như vậy mà đã chịu không được thì cũng đừng làm xuất mã nữa.
Tôi cắn răng, chịu đựng từng cơn đau như kim đâm, giống như lồng ngực đang bị xé toạc ra vậy, từng chút từng chút một lớn hơn, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn hơn...
Mỗi giây mỗi phút qua đi đều đau đến mức mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra ngoài, còn chưa tới hai mươi phút, quần áo của tôi đều ướt sũng mồ hôi.