Dù có chút khó khăn nhưng mọi việc đều suôn sẻ, nơi huyệt mộ mới đã ở ngay trước mắt, việc dời mộ sắp thành công.
Nhưng điều chúng tôi không ngờ tới chính là vào thời điểm này, đã xảy ra sự cố.
Quan tài do lão Phong và Độc đạo trưởng khiêng vừa ra khỏi rừng thì xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Có một con rắn đột nhiên chui ra từ bụi cây bên cạnh, Tề tiên sinh và người tài xế họ Tư đang khiêng quan tài phía trước theo bản năng giật mình, đột nhiên kêu lên: "Rắn!"
Nói xong, hai người đồng thời tránh sang bên trái, đột nhiên quan tài bắt đầu nghiêng về bên trái, lung lay sắp đổ.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt tôi tái nhợt vì sợ hãi, vội vàng nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh lại…”
Trong khi nói, tôi cũng cố hết sức giữ chiếc quan tài sao cho nó thăng bằng nhất có thể.
Vốn dĩ đã thiếu đi một người nâng quan tài, lúc này chỉ một mình tôi sao có thể bảo vệ được?
Quan tài bị nghiêng sang một bên, cuối cùng phát ra một tiếng "Ầm" trầm đục, lăn tại chỗ trên mặt đất.
Cả ba chúng tôi cũng ngã lăn ra đất theo quán tính.
Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy nửa người lạnh toát.
Trước khi nâng quan tài, sư phụ và Độc đạo trưởng đã trăm lần dặn rằng không được đi đường có ngã rẽ, không được để quan tài chạm đất.
Nhưng bây giờ thì sao? Đừng nói là chạm đất, toàn bộ quan tài đều đã bị lật nghiêng sang một bên.
Hơn nữa sau khi ngã, những luồng khí đen dường như đã thoát ra từ trong quan tài.
Sư phụ, Độc đạo trưởng và những người khác đang đi phía trước cũng dừng lại khi nghe thấy tiếng động phía sau.
Khi thấy chiếc quan tài mình khiêng bị lật, chúng tôi không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Sư phụ vội vàng chạy tới: "Làm sao vậy, đứng dậy, đứng dậy lập tức nâng quan tài lên."
Sư phụ hiển nhiên có chút khó chịu, đồng thời liên tiếp rải ba nắm giấy vàng, nói: Đừng trách đừng trách, bớt giận bớt giận...
Tôi vội vàng đứng dậy, đến bên cạnh quan tài bắt đầu dùng sức đẩy mạnh, cố gắng đẩy nó về vị trí ban đầu, rồi lại nhấc quan tài lên.
Nhưng chiếc quan tài nặng đến nỗi tôi không thể di chuyển nó một mình.
Mà Tề tiên sinh và người tài xế vẫn còn ngơ ngác, như thể họ chưa phản ứng kịp chuyện gì đã xảy ra.
Tình thế cấp bách, tôi cũng không khách khí nữa mà quát: "Sao còn đứng đó? Còn không qua giúp một tay!"
Khi Tề tiên sinh và người tài xế họ Tư nghe thấy, lúc này họ mới hồi phục lại tinh thần, "ờ ờ" hai tiếng rồi vội vàng chạy tới đẩy quan tài.
Nhưng điều kỳ lạ là lúc này chiếc quan tài đã trở nên vô cùng nặng nề, cho dù ba người chúng tôi hợp sức cũng khó mà lay chuyển được.
Không chỉ có như vậy, lúc này chúng tôi còn nghe được bên trong quan tài phát ra tiếng thở dốc trầm thấp: Hô, hô, hô...
Trong lòng tôi "Ầm" một tiếng, sắc mặt chợt biến.
Đây, âm thanh này, là âm thanh một thi thể đang thở hổn hển. Thi thể bên trong đã bị thi biến...
************
Hiện tại âm thanh này vẫn còn tương đối nhỏ, tôi là người duy nhất nghe thấy.
Tại thời điểm này, tôi biết rõ điều gì đang xảy ra trong quan tài này.
Cả người tôi không khỏi trở nên căng thẳng, thực sự sợ hãi chuyện đang sắp diễn ra.
Mới vừa rồi còn thuận lợi, nhưng bây giờ thứ bên trong đã bị thi biến.
Cũng may tấm ván quan tài bị đinh đóng chặt, cho dù thi thể có bị thi biến, vật đó cũng nhất thời không thể ra khỏi quan tài.
Ngay lúc tôi còn đang ngây người, người tài xế họ Tư bên cạnh cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, nghi ngờ nói: "Ông chủ, ông chủ, trong quan tài này hình như có tiếng thở!"
Tề tiên sinh nghe vậy, vẻ mặt ngưng trọng: "Làm sao có thể, cha tôi đã chết gần mười năm rồi!"
Vừa nói, ông ta vừa dán tai lên, nhưng khi nghe được âm thanh, Tề tiên sinh liền kêu lên một tiếng, lập tức nhảy lui về phía sau, chỉ vào quan tài nói: “Có, có tiếng hít thở, cha, cha đừng, đừng làm con sợ……”
Tiếng hét này cũng thu hút sự chú ý của Độc đạo trưởng và hai tài xế khiêng quan tài phía trước.
Bọn họ đang khiêng quan tài nên lúc này không tiện nhúc nhích, chỉ có thể quay đầu liếc nhìn chúng tôi.
Đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Tề tiên sinh, mọi người không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ.
Độc đạo trưởng và những người khác ngay lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra, về phần hai tài xế còn lại thì bị dọa đến mức da đầu tê dại, suýt chút nữa đã ném quan tài của Tề Đức Vượng xuống đất.
Lúc này tôi cũng hồi phụ lại tinh thần, nhưng không có kinh hoảng, ngược lại quay đầu nhìn về phía sư phụ.
Vẻ mặt của sư phụ rất nghiêm túc, thấy tôi nhìn, liền trực tiếp nói: "Đừng để ý, tiếp tục khởi quan! Quan tài này đêm nay nhất định phải được chôn xuống, chỉ cần nó không ra được thì khoảng một hai năm nữa cũng sẽ bị tan biến thôi."
Nghe sư phụ nói như vậy, trong lòng tôi lóe lên một tia hy vọng.
Cương thi mặc dù lợi hại, nhưng giống như sư phụ nói, chỉ cần nó không thể ra ngoài thì cũng không có gì đáng sợ.