Khi nhìn thấy phần tóc ở giữa đã bị cắt sạch hoàn toàn, cả người tôi ngốc ra, nhanh chóng kêu dừng tay.
Mãi đến lúc này, đối phương mới nhận ra rằng tôi muốn cắt đầu đinh chứ không phải đầu trọc, cậu ta nhìn tôi đầy xấu hổ.
Ông chủ ngượng ngùng vội vàng đi tới xin lỗi tôi và nói hôm nay sẽ miễn phí cắt tóc cho tôi.
Các cửa hàng trên con đường này dường như ai cũng quen biết nhau.
Chủ tiệm cắt tóc này cũng là bố của bạn học tiểu học của tôi.
Chuyện này cũng coi như xong, tôi cũng không nói gì thêm, vậy là họ cạo hết, trả lại cho tôi một quả đầu trọc.
Khi tôi quay lại cửa hàng, sư phụ liếc nhìn tôi một cái liền không khỏi sửng sốt.
Sư phụ sống đến tận tuổi này, đây là lần đầu tiên người thấy tôi cạo trọc đầu.
Sư phụ không nói gì, chỉ gật đầu: “Rất tốt, có tinh thần!”
Nói xong, sư phụ ra ngoài uống trà với Lão Tần gia.
Tôi sờ cái đầu trọc của mình, cảm thấy rất buồn bực. Ngày mai tôi chỉ có thể đội cái đầu trọc đi gặp nữ minh tinh.
Hôm sau, tôi thay một bộ quần áo năng động hơn, tôi tới chào sư phụ.
Sư phụ thấy tôi đi ra ngoài liền dặn tôi không được quậy phá ở bên ngoài, về sớm một chút.
Tôi gật đầu và đi ra cửa.
Lão Phong đã đợi tôi ở nhà ga, vừa thấy tôi đến, cậu ta đã sửng sốt một chút, rồi đột nhiên nói: “Cậu làm gì vậy? Đạo sĩ không làm, lại muốn làm hòa thượng?"
Tôi suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, làm hòa thượng em gái cậu, cậu cho rằng tôi muốn sao!
Tôi liếc mắt khinh thường: “Trời nóng, cạo đầu cho mát!”
“Cũng sắp rơi tuyết rồi, đúng là mát mẻ!” Lão Phong cười nói, hiển nhiên là cảm thấy cái đầu trọc của tôi có chút buồn cười.
Tôi không thèm để ý đến cậu ta, thấy xe chạy tới liền trực tiếp lên xe.
Chờ chúng tôi đến trạm xe cũng đã 11 giờ.
Dương Tuyết đã đợi chúng tôi ở đây, lúc nhìn thấy tôi với cái đầu trọc cùng Lão Phong đi ra, cô ấy cũng có vẻ kinh ngạc.
"Đinh phàm, tôi thực sự không nhìn ra nha! Anh để đầu trọc cũng khá thời thượng đó". Vừa nói, Dương Tuyết vừa không nhịn được mà cười lớn.
“Đúng là rất thời thượng và mát mẻ!” Lão Phong cũng tiếp lời.
Tôi nhìn hai người này với vẻ mặt không nói nên lời, không phải tôi chỉ cạo đầu thôi sao? Điều đó có buồn cười đến vậy không?
Tôi dứt khoát kể lại chuyện hôm qua có một thanh niên nghiện game đã cạo đầu tôi và cả hai đã cười "Haha" khi nghe.
Sau khi hai người họ chế nhạo tôi một lúc lâu, lúc này chúng tôi mới đi đến tiệm cơm.
Lần này Ngô Huệ Huệ thực sự rất chu đáo, cô ấy mời chúng tôi ăn tối tại một khách sạn tương đối cao cấp ở khu trung tâm, khách sạn Nam Thiên.
Ở đây ăn cơm, tùy tiện liền có thể ăn đến hơn một vạn, vô cùng xa xỉ.
Khi đến cửa, tôi gọi cho Ngô Huệ Huệ.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Ngô Huệ Huệ nghe nói chúng tôi đã đến cửa ra vào, liền kêu chúng tôi trực tiếp đi thẳng vào phòng riêng, cô ấy đã bao phòng và đến từ sớm.
Cúp điện thoại, tôi hỏi phục vụ vị trí của phòng riêng, sau đó bước vào thang máy.
Bây giờ đang là giờ ăn cơm, có khá nhiều người giàu có tới đây dùng bữa, không đông lắm nhưng hầu như chỗ ngồi nào cũng chật kín.
Chẳng mấy chốc, tôi đã đến trước cửa phòng riêng của Ngô Huệ Huệ, tôi gõ cửa và sau đó nghe thấy giọng nói của Ngô Huệ Huệ: “Mời vào……”
Tôi cũng không khách khí, trực tiếp mở cửa.
Vừa mở cửa, tôi đã nhìn thấy một cô gái đang ngồi trong một căn phòng riêng được trang hoàng lộng lẫy.
Bởi vì đã lâu không gặp Ngô Huệ Huệ, Ngô Huệ Huệ đã sững sờ khi nhìn thấy chúng tôi, đặc biệt là khi cô ấy nhìn thấy cái đầu trọc của tôi, như thể việc tôi cạo trọc đầu là rất kỳ lạ.
Nhưng sau đó cô ấy đã vui vẻ đứng lên: “Mọi người tới rồi, mau lại đây ngồi đi, để tôi cho phục vụ bưng thức ăn lên!”
Ba người chúng tôi cũng không khách khí lần lượt ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, tôi nói với Ngô Huệ Huệ: “Không phải cô nói rằng có một người bạn muốn giới thiệu với chúng tôi sao? Tại sao ở đây chỉ có một mình cô?”
Ngô Huệ Huệ mỉm cười: “Cô ấy bị kẹt xe, nhưng cũng sắp đến nơi rồi. Nhưng mà Đinh Phàm, anh để đầu trọc nhìn rất cá tính, tôi suýt chút nữa đã không nhận ra.”
“Đúng là rất có cá tính! Anh ta giống như một cái bóng đèn vậy!” Dương Tuyết không hề lưu tình, trực tiếp chế nhạo tôi.
Tôi liếc mắt nhìn cô ấy, chuẩn bị giải thích vài câu.
Nhưng vào lúc này, “Cạch” một tiếng, cửa bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp vội vàng bước vào.
Vừa bước vào phòng, cô ấy đã xin lỗi và nói: “Xin lỗi mọi người, tôi đến muộn, thật xin lỗi!”
“Tiểu Tuyết, cậu đến rồi, lại đây ngồi đi!” Ngô Huệ Huệ vui vẻ nói, nhường ghế cho cô gái ấy.
Mặc dù tôi không biết cô ấy, nhưng cô gái này hẳn là người bạn mà Ngô Huệ Huệ đã nói.
Nhưng thật sự mà nói, cô gái này rất xinh đẹp.