Này nha! Đầu óc của tên nam quỷ này có vấn đề hả? Đã bị kiếm kề cổ, mà còn có thể kiêu ngạo như vậy?
“Ha hả! Mạnh miệng.” Dương Tuyết lạnh lùng mở miệng.
Nam quỷ căn bản không thèm để ý, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một tia cười lạnh, hơi hơi nhắm hai mắt lại, chậm rãi mở miệng nói: “Xem ra, tao nên hoạt động gân cốt một chút!”
Nghe câu đó xong, chúng tôi đều có một chút không thể hiểu được.
Chẳng lẽ tên nam quỷ này có âm mưu gì? Nhưng gã đã sa sút đến mức này, còn có thể làm gì nữa sao?
Kết quả, vừa nghĩ đến đây, tên nam quỷ đột nhiên mở mắt, thân thể đột nhiên run lên.
Bỗng nhiên, một cổ âm sát khí mênh mông cuồn cuộn trong nháy mắt xuất hiện từ thân thể đang chấn động của tên quỷ kia, vô cùng mạnh mẽ, khiến ba người chúng tôi bị văng ra xa ngay tại chỗ.
Không đợi chúng tôi lại gần, nam quỷ đột nhiên phát ra một tiếng thét dài, cưỡng chế phá vỡ kinh mạch và quỷ nguyên đã bị phong ấn.
Da trên trán của nam quỷ đột nhiên bị nứt ra, tròng mắt màu trắng bất thình lình từ đâu hiện ra…
********************
Một cảnh tượng như vậy đến quá đột ngột làm chúng tôi không ai trong ngờ tới.
Nam quỷ vốn đang bị phong bế kinh mạch, vậy mà lúc này lại có thể cưỡng ép phá phong, hơn nữa còn không có sự trợ giúp từ thế lực bên ngoài, tất cả đều dựa vào chính bản thân gã.
Chỉ trong nháy mắt lại có thể phá vỡ được phong ấn, mà trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà giải phong được thì chuyện này không phải là chuyện đùa.
Nếu muốn tự mình đánh vỡ cấm chế, như vậy thì thực lực của người bị phong ấn ít nhất cũng phải gấp đôi người phong ấn, thậm chí còn phải cao hơn nữa thì mới làm được.
Mà cái tên nam quỷ ở trước mặt này, thực lực của gã rõ ràng trong nháy mắt đã tăng lên không chỉ gấp hai lần, cho nên mới có thể cưỡng ép giải phong.
Nhưng cái này còn không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là trên trán của gã còn mọc thêm một con mắt thứ ba.
Cái này thể hiện cho điều gì? Cái này đại biểu cho tà giáo Mắt Quỷ.
Dù sao cũng đã lâu rồi tôi mới lại nhìn thấy con mắt thẳng đứng của Tà giáo Mắt Quỷ, vốn dĩ cái này đã gần như biến mất khỏi tầm mắt của tôi, nhưng không ngờ lúc này nó lại đột nhiên xuất hiện như vậy.
Sắc mặt của ba người chúng tôi đều lộ rõ vẻ sợ hãi và kinh ngạc.
"Quỷ, Mắt Quỷ!" Dương Tuyết kinh ngạc nói.
Phong Tuyết Hàn cũng hít vào một hơi khí lạnh: "Xem ra không cần phải hỏi nữa, tên này, tám phần chính là yêu nhân của tà giáo đó!”
Trong lòng của tôi cũng loạn tung tùng phèo, bởi vì chúng tôi chưa từng nghĩ tới việc bản thân đuổi theo một tên quỷ háo sắc đang bỏ trốn, cuối cùng lại có liên quan đến tà giáo Mắt Quỷ.
Còn bên phía nam quỷ đang trải qua quá trình biến hóa, trên khuôn mặt dữ tợn của gã lúc này cũng lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Đúng vậy, vậy mà chúng này còn biết đến tên của Thánh giáo. Nếu chúng mày đã biết đến tên của Thánh giáo, vậy chúng mày cũng cần phải biết, bất kỳ kẻ nào không phải là tín đồ của giáo phái tao, phàm là những người đã nhìn thấy Mắt Thánh, kết cục cuối cùng chính là cái chết…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của tên nam quỷ này đã trở nên rất trầm thấp, giọng điệu của gã lại giống như gầm lên, rất chói tai.
Tuy trong lòng của chúng tôi sinh ra cảm giác khiếp sợ, nhưng không có nghĩa là chúng tôi sợ gã.
Lúc này tôi nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ âm u lạnh lẽo: "Hừ! Nói thật cho mày biết, sau khi mấy tên tín đồ của Tà giáo Mắt Quỷ gặp phải bọn tao thì đều bị bọn tao giết chết. Mà ngày hôm nay, ngay cả mày cũng không ngoại lệ!”
Nam quỷ cười lạnh một tiếng: "Phải không! Vậy để tao xem, chúng mày còn có chiêu trò gì!"
Nói xong, nam quỷ gầm lên một tiếng "A", sau đó mang theo một luồng sát khí âm hiểm cuồn cuộn lao về phía tôi.
Lần này, tốc độ của nam quỷ cực kỳ nhanh, so với lúc trước thì nhanh hơn rất nhiều.
Đồng tử của tôi đột nhiên giãn ra, khóa chặt quỹ đạo của đối phương.
Trong miệng cũng vội vàng nói: "Động thủ!"
Lời còn chưa dứt, tôi đã nâng thanh kiếm gỗ đào lên, nhắm ngay cái tên nam quỷ được gọi là Cửu ca này, lập tức đánh về phía gã.
Mà hai người lão Phong và Dương Tuyết đều là tay già đời, cho nên đương nhiên không chút nào chậm trễ, cũng lần lượt xuất thủ, giơ kiếm gỗ đào lên xông tới.
Ngay lập tức, ba người chúng tôi hợp sức chống lại kẻ thù.
Mà lần này đối thủ của chúng tôi đã mạnh hơn rất nhiều.
Móng vuốt sắc bén đánh tới liên tục, thân ảnh của gã giống như cái bóng, không ngừng chớp động.
Chỉ trong vài hiệp, ba người chúng tôi đã bị áp chế.
Nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, khẳng định là không được.
Bởi vậy, tôi lại mở miệng hét lên lần nữa: "Dùng bùa chú! Đánh chết gã."
Nói xong, từng người trong ba người chúng tôi chém ra một kiếm rồi nhanh chóng lùi lại phía sau.