Tôi mang theo người đàn ông trung niên đi vào cửa hàng, rót cho ông ấy một ly nước, mời ông ấy ngồi xuống, sau đó tôi liền đi vào trong phòng kêu sư phụ.
Sư phụ mới vừa ăn cơm trưa xong, lúc này đang ở trong phòng xem TV.
Nghe nói có khách hàng, hơn nữa còn đặc biệt tới tìm, còn là việc tang lễ, cũng không có chậm trễ.
Thay quần áo xong, sau đó liền đi theo tôi ra ngoài phòng khách.
Sau khi sư phụ đi ra phòng khách, liền nhìn thấy người đàn ông trung niên đang cầm ly nước ngẩn người, bộ dáng rất là phiền muộn.
Sư phụ thấy thế, trực tiếp mở miệng nói với người đàn ông trung niên ở trước mắt: “Tiên sinh, bần đạo là Đinh Thân Mật, không biết xưng hô với ngài như thế nào!”
Sư phụ mới vừa mở miệng, người đàn ông trung niên “Tạch” một tiếng liền đứng lên.
Thấy sư phụ của tôi, đầu tiên là hơi hơi sửng sốt, sau đó “Bịch” một tiếng liền quỳ xuống đất: “Đinh đạo trưởng, con gái của tôi chết không nhắm mắt, ông nhất định phải cứu, cứu con gái của tôi!”
Sư phụ thấy người đàn ông trung niên bỗng nhiên quỳ xuống, còn gào khóc, sắc mặt cũng cả kinh, vội vàng đỡ người đàn ông này đứng lên.
“Tiên sinh, có chuyện gì cứ chậm rãi nói! Nếu bần đạo có thể giúp, nhất định sẽ dùng toàn lực để tương trợ!” Sư phụ bình tĩnh nói.
Người đàn ông trung niên trông rất thương tâm, lúc này ngồi ở trên sô pha, hai mắt đỏ hoe, nhìn sư phụ giống như nhìn thấy cứu tinh.
Ông ấy thở một hơi, sau đó mở miệng nói với sư phụ: “Đinh đạo trưởng, kẻ hèn họ Văn tên Hổ, làm buôn bán nhỏ ở trong thành phố, nhưng ba ngày trước, tôi, đứa con gái bảo bối duy nhất của tôi, đã chết trong một vụ tai nạn, hiện giờ không chịu nhập thổ vi an ……”
***Xưa có câu: “Tử giả vi đại, nhập thổ vi an”, nghĩa là người chết được coi trọng hơn mọi thứ, an nghỉ dưới lòng đất mới là an toàn.
Sau đó, người đàn ông trung niên tên là Văn Hổ đã một năm một mười kể ra toàn bộ những chuyện đã xảy ra ở trong nhà cho chúng tôi nghe.
Sau khi Văn Hổ nói xong, chúng tôi cũng có một sự hiểu biết đơn giản về tình hình hiện tại của nhà ông ấy.
Ba ngày trước, con gái của ông ấy bỗng nhiên bị tai nạn xe hơi.
Khi đang đi về nhà vào ban đêm, đã lái xe đánh vỡ rào chắn, rớt vào bên trong hồ nước ở nội thành.
Sau khi được vớt lên, thì phát hiện người trong xe đã chết.
Cảnh sát đã kiểm tra thân thể của người chết và truy xuất video giám sát của chiếc xe vào thời điểm đó.
Người ta phát hiện ra rằng con gái của Văn tiên sinh không có lái xe trong tình trạng say rượu mà chết do đột tử.
Nguyên nhân là do tim ngừng đập đột ngột, trong camera hành trình trước một giây xe tông vào hàng rào, con gái của Văn tiên sinh đã xảy ra chuyện, dường như cô ấy đã chịu kinh hách nào đó, sau đó liền không còn thanh âm.
Ngay lập tức, chiếc xe đã mất lái, sau đó lao qua hàng rào và cuối cùng lao thẳng xuống hồ nước.
Chuyện này rất kỳ quặc, con gái của Văn tiên sinh là một tinh anh thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, có học thức cao, trạng thái tinh thần và thể chất đều rất tốt.
Vào đêm xảy ra tai nạn, con gái của Văn tiên sinh không uống rượu hay dùng thuốc, cũng không trải qua bất kỳ kích thích nào về tình cảm hay áp lực công việc, nhưng tại sao con gái của Văn tiên sinh lại đột nhiên hét lên một cách kinh hoàng?
Theo phán đoán của bác sĩ pháp y, con gái của Văn tiên sinh, lúc ấy đã rơi vào trạng thái hoảng sợ cực độ, lúc này mới dẫn đến việc ngừng tim đột ngột và cuối cùng là tai nạn xe hơi.
Người đã chết thì không thể sống lại, trong lòng Văn tiên sinh cảm thấy rất đau xót, nhưng cũng muốn đưa tiễn con gái rời đi, sớm nhập thổ vi an.
Cho nên, Văn tiên sinh đã chi rất nhiều tiền cho các cuộc gọi, để mời một vị đại sư ở trong nội thành lập đàn làm phép ba ngày ở dưới nước và trên cạn cho con gái của mình.
Kết quả không đến một giờ, vị đại sư lập đàn làm phép, bỗng nhiên miệng phun máu tươi, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Sau khi được mọi người cứu tỉnh, cũng không dám tiếp tục tiếp nhận việc làm ăn với Văn tiên sinh, số tiền đặt cọc trước đó cũng trả lại đầy đủ cho Văn tiên sinh.
Văn tiên sinh hỏi vị đại sư kia đã xảy ra chuyện gì, vị đại sư kia cũng không chịu nói.
Chỉ nói ông ta không làm được chuyện này, kêu Văn tiên sinh mời cao nhân khác.
Kế tiếp, Văn tiên sinh đã lần lượt mời hai vị đại sư.
Kết quả trong đó có một người không dám tiếp nhận, vừa nhìn thấy linh đường liền sợ tới mức sắc mặt trắng dã.
Một người khác thì tiếp nhận, nhưng còn chưa có lập đàn làm phép, đã té ngã ở bên cạnh vách quan tài, hiện tại vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự ở trong bệnh viện.
Văn tiên sinh cùng phu nhân nhìn thấy tình huống này, bắt đầu hoài nghi có phải con gái của mình đã chết oan uổng, còn tâm sự chưa hoàn thành, cho nên không muốn rời đi?