Mà chuyện Long Ngạo Thiên mất đi lý trí, sau đó trở nên mê muội chắc chắn cũng do luồng khói xanh này.
Cùng lúc đó, tôi và lão Phong cũng ra hiệu cho Long Ngạo Thiên nói tiếp.
Long Ngạo Thiên mặc dù sợ hãi, nhưng anh ta cũng phát hiện nếu cứ trốn ở chỗ này thì cũng không có gì nguy hiểm, cho nên không còn sợ hãi giống như trước nữa, sau đó hướng về phía Chuối Tây Tinh ở bên ngoài nói: "Không muốn, anh không muốn đi tắm, anh thật sự rất mệt, ngày mai rồi chơi! Mau đi ngủ đi!"
Nói xong, Long Ngạo Thiên lại ngậm miệng.
Mà Chuối Tây Tinh kia thì tỏ ra sửng sốt trong giây lát, trong miệng cô ta hình như còn phát ra thanh âm “Hừ” một tiếng, ngay sau đó đứng dậy.
Lúc này, cô ta đứng bất động mà nhìn chằm chằm vào người rơm, bộ dáng này giống như rất tức giận, nhưng lại không có động tác gì khác.
Qua một lúc lâu, Chuối Tây Tinh mới mở miệng nói: "Được thôi, anh Ngạo Thiên, tối mai em lại tới tìm anh!"
Nói xong, tên này còn hôn lên mặt của người rơm một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
Lúc này, sau khi nhìn thấy Chuối Tây Tinh đã rời đi, chúng tôi mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cứ như vậy, đêm nay coi như đã vượt qua được cửa ải, chỉ cần vượt qua hai đêm nữa là được.
Chúng tôi sử dụng người rơm làm vật thế thân, cùng với bột chu sa đặc chế được phết trên đó để hố chết con Chuối Tây Tinh này mà không cần phải đổ máu.
Tuy nhiên, khi Chuối Tây Tinh này quay lưng rời đi, bên phía sư phụ cũng có động tĩnh.
Trước cửa, nhiều thòng lọng được kết lại rồi treo ở trên đó, một đầu của thòng lọng được nối bằng sợi dây đỏ.
Cái này được dùng để đánh dấu Chuối Tây Tinh, sau khi sư phụ nhìn thấy Chuối Tây Tinh rời đi, một chân của cô ta đã giẫm lên dây thòng lọng, ông ấy đã không chút do dự mà đột ngột dùng sức, chiếc thòng lọng lập tức trói chặt vào mắt cá chân của đối phương, sau đó chỉ thấy cô ta kéo theo một sợi dây đỏ đi ra khỏi phòng.
Loại thủ đoạn này được người của thế hệ trước tìm ra từ trong thực tế, sau đó được truyền đến tay của chúng tôi.
Mặc dù Chuối Tây Tinh này đã thành tinh nhưng đối với sợi dây đỏ này hình như không có mẫn cảm gì.
Lúc này mặc dù bị sợi dây đỏ buộc quanh mắt cá chân, nhưng đối phương chẳng những không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí còn không phát giác ra.
Chúng tôi nhìn sợi dây màu đỏ rất nhanh đã được kéo ra ngoài, nghĩ rằng Chuối Tây Tinh kia đã đi rất xa rồi.
Một phút sau khi Chuối Tây Tinh rời đi, đám người sư phụ mới đi ra từ một hướng khác.
Sau khi nhìn thấy đám người sư phụ đã đi ra, bên phía chúng tôi cũng từ gầm bàn chui ra.
Ba người chúng tôi vừa xuất hiện, sư phụ đã lập tức mở miệng nói: “Mấy đứa ở nhà trông chừng, chúng ta đi xem hang ổ của Chuối Tây Tinh này ở đâu!”
“Còn nữa, trước hừng đông không được động vào người rơm kia!” Độc đạo trưởng cũng bổ sung thêm một câu.
Nói xong cũng không đợi chúng tôi trả lời. Sư phụ và Độc đạo trưởng đã nhanh chóng cầm theo cuộn dây đỏ đang nhỏ dần, dẫn theo lão Tần gia, trực tiếp lao ra khỏi cổng.
Sau khi đám người sư phụ đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Long Ngạo Thiên kinh hồn bạt vía, sau đó quay đầu nhìn về phía hai người chúng tôi: "Tôi, tôi sẽ không bị làm sao chứ?"
Nghe tên này nói như vậy, tôi hung tợn trừng mắt nhìn về phía anh ta một cái, trong miệng cũng phát ra tiếng hừ lạnh, sau đó đột nhiên đánh ra một quyền, đấm thẳng vào mặt của anh ta.
Chỉ nghe Long Ngạo Thiên "A" lên một tiếng, lập tức ngã lăn quay xuống đất.
Vẻ mặt của Long Ngạo Thiên tràn đầy khiếp sợ: "Đinh, Đinh đạo trưởng, anh, tại sao anh lại đánh tôi.”
Tôi cả giận nói: "Lúc anh dẫn dụ Chuối Tây Tinh, anh coi đối phương là ai? Đánh anh sao? Tôi còn muốn giết chết anh…”
Ngay khi tôi vừa dứt lời, tôi đã giơ chân lên, bắt đầu đá lên người của tên ăn chơi trác táng này.
Tiểu Mạn là người bạn thời thơ ấu duy nhất của tôi, hiện tại cũng vẫn là người bạn thân nhất của tôi.
Nhưng anh chàng này lại coi đối phương như đối tượng “tiền trao cháo múc”, còn khinh nhờn đối phương như vậy, hiện tại lại bị tôi bắt quả tang, làm sao mà không tức giận cho được?
Mặc dù tôi không giết chết anh ta, nhưng nhất định sẽ không để tên này được lợi…
************
Tôi xuống tay không nặng, nhưng cũng không nhẹ.
Trong lúc nhất thời, cả căn phòng tràn ngập tiếng kêu thảm thiết của Long Ngạo Thiên, Phong Tuyết Hàn cũng mặc kệ, chỉ đứng ở một bên hút thuốc rồi nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cơ thể của anh chàng này gầy như que củi, cơ thể yếu đuối, thật sự là không thể ra nổi một đòn.
Mới đá có mấy cái đã chịu không nổi, không ngừng phát ra tiếng cầu xin sự tha thứ.
Mặc dù trong lòng đang tôi rất tức giận, nhưng tôi cũng không có ý đánh chết anh ta.
Mắt thấy anh ta sắp chịu không nổi, tôi cũng dừng tay rồi bảo anh ta cút về phòng.