Thi Muội (Dịch Full)

Chương 539

Chương 539 Chương 539

Đã có rất nhiều người giàu có tìm đến trấn Thanh Thạch của chúng tôi, đặc biệt là tới tìm chúng tôi, không tiếc chi ra một số tiền lớn để chúng tôi giúp bọn họ nhìn một chút vấn đề………

Tất nhiên đây đều là những chuyện sau này, hầu hết bọn họ toàn là nghi thần nghi quỷ, tự mình dọa mình.

Nhưng trong đó có một chuyện, bởi vì chuyện hôm nay đã trợ giúp cho tôi gián tiếp tìm được Âm Thảo có tác dụng kéo dài tính mạng có thể trợ giúp Mộ Dung Ngôn tăng thêm năm mươi năm âm thọ.

Trước khi tôi biết điều đó, tôi đã kể lại quá trình từ khi bước vào khu rừng chuối đến việc chém giết ba con Chuối Tây Tinh.

“Đinh, Đinh đạo trưởng, các người thật lợi hại. Không ngờ Dương Tuyết đạo trưởng có thể dùng kiếm để giết yêu quái như trên TV, thật là kinh người!" Long Ngạo Thiên tràn đầy khâm phục.

Dương Tuyết không có chút thiện cảm nào với anh ta, thậm chí cũng chưa từng nhìn anh ta một lần.

Tôi khịt mũi nói: "Anh cho rằng danh hiệu người trừ tà của chúng tôi có thể tùy tiện lấy sao? Cha mẹ của anh có thể tìm được chúng tôi chính là may mắn của anh đấy."

“Tôi nói cho anh biết, sau này lo mà tích đức làm việc thiện đi, thế giới này coi trọng nhân quả. Một tên ăn chơi trác táng như anh, nếu anh cứ tiếp tục như thế, nhất định sẽ xuống mười tám tầng Địa Ngục. Đến lúc đó, anh sẽ bị giày vò mấy ngàn năm, sau khi được đi đầu thai thì vận mạng của anh cũng không còn tốt như kiếp này đâu!”

Trước đây Long Ngạo Thiên không tin vào số mệnh, nhưng sau khi đã trải qua chuyện này, cũng rất là tin tưởng.

Lúc này nghe tôi nói như vậy, vẻ mặt của anh ta đã trở nên cứng đờ, còn nói sau này nhất định sẽ từ bỏ những thói hư tật xấu, sẽ tích đức làm việc thiện, làm người tốt.

Về phần anh ta có thật sự thay đổi hay không, tôi cũng không biết, nhưng nhìn biểu hiện của anh ta, trước mắt hẳn sẽ không chơi đùa lung tung và làm chuyện xấu.

Đúng lúc này, dịch vụ gọi xe trực tuyến mà chúng tôi đặt trước cuối cùng cũng đến.

Ba người chúng tôi nhanh chóng lên xe, tài xế liếc nhìn chúng tôi qua kính chiếu hậu, xác định chúng tôi sẽ đi đâu rồi tự mình lái xe đi.

Khi chúng tôi đến nhà họ Long thì đã hơn ba giờ sáng.

Lão Phong đã xử lý xong vết thương của mình, bây giờ câu ta đã ngủ thiếp đi, còn sư phụ và những người khác thì đang ăn tối ở trong nhà.

Bên cạnh ngoại trừ Long tiên sinh và Long phu nhân, một nhà của Tôn Tiểu Lân cũng lấy chạy tới nơi này.

Lúc này bọn họ rất cung kính mà ngồi ở bên cạnh, vừa rót rượu cho đám người sư phụ, vừa không ngừng cảm ơn, thái độ cực kỳ cung kính.

Thấy chúng tôi trở về, Long phu nhân sướng đến phát rồ rồi.

Long tiên sinh và Tôn tiên sinh cũng nhanh chóng đứng dậy nghênh đón.

Tôi và Dương Tuyết đã sớm đói bụng, chúng tôi vừa mới ngồi vào bàn, đã nhanh chóng ăn uống.

Sau khi cơm nước no nê, chỉ thấy Long tiên sinh và Tôn tiên sinh đã liếc nhau một cái, sau đó tôi liền nghe thấy Long tiên sinh cười ha hả nói với đám người sư phụ: “Ờ thì, ba vị đạo trưởng, lần này thực sự là cảm ơn mọi người đã ra tay cứu giúp, bằng không hai đứa con của hai nhà chúng tôi cũng sẽ không còn nữa. Không biết, không biết chư vị đạo trưởng thu phí như thế nào? Chúng tôi, chúng tôi sẽ chuẩn bị một chút, tránh làm hỏng quy củ của chư vị đạo trưởng......”

*************

Đột nhiên nghe đối phương nói về tiền thù lao, mọi người đều sửng sốt.

Đối với chuyện này, mọi người thực sự chưa từng thương lượng.

Hơn nữa ngày trước, đều là cố chủ cho bao nhiêu thì chúng tôi nhận bấy nhiêu.

Từ vài trăm đến hơn một vạn, chỉ cần nhìn mà cho, chúng tôi cũng không trả giá.

Nhưng hôm nay chuyện này có chút khác biệt, trước tiên con trai của hai nhà này đều là con nhà giàu, ngày thường cũng không làm chuyện gì tốt.

Thứ hai, Chuối Tây Tinh là do mấy tên con nhà giàu này tự tìm chết mà dẫn ra.

Thậm chí còn làm cho chúng tôi phí không ít sức lực, cánh tay của lão Phong suýt chút nữa đã bị gãy.

Ngoại trừ bảo đao ngự tiền mà lúc trước đã thỏa thuận với Long tiên sinh ra.

Tiền thù lao bổ sung, thấp nhất cũng không thể ít hơn năm vạn.

Đầu tiên là chuyện này có độ khó cao, chúng tôi đã cùng nhau ra tay, năm vạn là mức thấp nhất.

Liều sống liều chết, bất kể thế nào, mỗi người cũng phải được chia hơn năm ngàn chứ?

Tất nhiên, ở đây còn sư phụ và những người khác, cũng không đến lượt tôi mở miệng.

Ba người sư phụ liếc nhau một cái, sau đó tôi liền nghe thấy lão Tần gia hắng giọng: "Ừm! Thù lao cũng dễ nói."

Long tiên sinh và Tôn tiên sinh nghe lão Tần gia nói chuyện, đều gật đầu liên tục: "Vâng vâng vâng, Tần đạo trưởng chỉ cần nói một lời, nếu nằm trong khả năng của chúng tôi, nhất định sẽ không để chư vị đạo trưởng đi uổng một chuyến này!"

Lão Tần gia liếc bọn họ một cái, kéo dài thanh âm mở miệng nói: "Bản lĩnh của chúng tôi các người cũng thấy rồi, vấn đề cũng xử lý xong. Về phần thù lao thì, tôi sẽ tính toán với các người một chút…”

Bình Luận (0)
Comment