Một lúc sau, lão Phong và tôi gặp nhau ở lối vào nhà ga.
Lúc gặp mặt, tôi đã nói với lão Phong về lý do và mục đích của chuyến đi này một cách chi tiết.
Sau khi trao đổi ngắn gọn, chúng tôi đều cho rằng là do chiếc quan tài kia gây ra rắc rối, nhưng cũng không nghĩ nó sẽ gây quá nhiều phiền phức.
Cùng lắm là lệ quỷ giết người mà thôi, với đạo hạnh hiện tại của ba người chúng tôi, muốn bắt một lệ quỷ bình thường, không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Nếu không, sư phụ cũng sẽ không an tâm mà để tôi ra ngoài làm việc này một mình như vậy.
Sau đó, hai chúng tôi đón xe đến khu vực nội thành, sau đó đổi xe đi đến vùng ngoại ô phía nam.
Nửa đường đi ngang qua Đại học Nghệ thuật Thanh Sơn, chúng tôi đã gặp được Dương Tuyết.
Dương Tuyết mặc quần jean màu xanh và áo gió màu đen, vừa rất khí chất nhưng cũng rất xinh đẹp.
Ngay cả bác tài đang ngồi trong xe cũng thỉnh thoảng liếc nhìn Dương Tuyết qua kính chiếu hậu vài lần.
Ở trong xe không dễ nói chuyện, vì vậy chúng tôi cũng chỉ có thể tùy tiện trò chuyện vài ba câu cho có lệ.
Đợi đến khi đến được vùng ngoại ô phía nam, đã là hơn năm giờ chiều.
Khi chúng tôi đến cổng công trường Gia viên Hạnh Phúc, thậm chí không cần gọi Tiểu Mạn, đã nhìn thấy Tiểu Mạn đang đứng ở trong gió lạnh, xoa tay chờ chúng tôi.
Nhìn thấy Tiểu Mạn từ xa, tôi trực tiếp vẫy tay với cô ấy: "Tiểu Mạn!"
Tiểu Mạn nghe thấy giọng nói của tôi, cũng quay đầu nhìn sang.
Thấy đó là chúng tôi thì cũng lộ ra sự vui mừng, rồi vội vàng chạy đến.
Ở phía sau lưng Tiểu Mạn, còn có một người đàn ông cao gầy khoảng ba mươi tuổi theo sau.
“Tiểu Mạn, đã lâu không gặp.” Dương Tuyết cũng lớn tiếng chào hỏi.
Tiểu Mạn rất lịch sự, khẽ mỉm cười và mời chúng tôi đi vào bên trong.
Khi bước vào công trường, chỉ thấy bên trong công trường vắng tanh, hầu như không có một bóng công nhân nào.
Lúc bước vào trong phòng, người đàn ông kia rót cho chúng tôi một cốc nước nóng.
Cùng lúc đó, chỉ thấy Tiểu Mạn nói với chúng tôi: "Mọi người tới là tốt rồi, lần này xem như tớ an tâm rồi!"
"Đúng vậy đó! Phó tổng giám đốc đã đợi chư vị ở bên ngoài gần một tiếng rồi!" Người đàn ông xa lạ nói.
Nghe vậy, tôi liếc nhìn Tiểu Mạn một cái: "Sao cậu ngốc thế, trời lạnh như vậy mà cậu đợi ở bên ngoài làm gì! Không phải tớ đã nói là đến nơi sẽ gọi cho cậu sao?"
Tiểu Mạn bưng ly nước nóng trong tay lên, khẽ mỉm cười nói: "Không sao, đúng rồi, quên giới thiệu với mọi người, đây là trợ lý của tớ, Phương Trường Giang, là người một nhà."
“Xin chào!” Phương Trường Giang vừa nói vừa cười nhẹ, sau đó bắt tay từng người một.
Mọi người cũng khẽ mỉm cười, tự giới thiệu, xem như quen biết.
Sau đó lão Phong nói: "Triệu tiểu thư, chúng ta vào chủ để chính luôn! Chuyện liên quan đến công trường, mong cô kể chi tiết với chúng tôi một chút."
Lão Phong vừa dứt lời, người tên Phương Trường Giang này liền vội vàng nói: "Để tôi nói cho! Tôi là người chứng kiến toàn bộ quá trình! Tôi biết rất rõ đã xảy ra chuyện gì!"
“Được, vậy anh nói đi!” Tôi nói.
Phương Trường Giang hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Chuyện này cũng rất tà dị. Chuyện này phải kể từ một tuần trước, lúc tôi đang đi thị sát ở công trường. Máy xúc của công trường đột nhiên đào ra được một cỗ quan tài ở phía tây. Thợ máy và một số công nhân nghĩ rằng bọn họ đã đào ra được một ngôi mộ cổ, cho nên đã sôi nổi đi xuống bới đất, vốn tưởng sẽ đào lên một ít đồ cổ gì đó, cho dù tôi có cản cũng cản không được!"
"Kết quả là bên trong ngôi mộ không có gì ngoài một chiếc quan tài. Cũng có một số công nhân liều lĩnh, thậm chí còn dùng dụng cụ cạy nắp quan tài ra, nhưng ngoại trừ một bộ thây khô thì không có bất cứ vật bồi táng nào. Sau đó chúng tôi đã báo cáo vụ việc cho bên phía Cục Di tích Văn hóa, nhưng sau khi cỗ quan tài kia bị kéo đi, thì vào sáng sớm hôm sau, chủ máy xúc đã chết, sau đó mấy công nhân tham gia quá trình cạy mở quan tài cũng lần lượt chết bất đắc kỳ tử..."
Phương Trường Giang nói rất kỹ càng, thậm chí đi vào không ít chi tiết.
Dương Tuyết cũng lập tức cau mày, đi tới đi lui trong phòng, lúc này đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vậy anh còn nhớ rõ hình dạng của cỗ quan tài kia trông như thế nào không, có hoa văn gì không?"
Phương Trường Giang do dự một chút, sau đó gật đầu: "Nhớ kỹ, cỗ quan tài kia là quan tài sắt..."
“Quan tài sắt?” Tôi đột nhiên kêu lên, lão Phong và Dương Tuyết cũng trở nên nghiêm túc.
Hiện tại tôi rất mẫn cảm đối với chiếc quan tài sắt, hơn nữa chiếc quan tài này là quan tài khóa hồn, nhưng quan tài đã bị mấy người công nhân mở ra, cho nên lệ quỷ ở bên trong nhất định là đã được thả ra ngoài.
Thần sắc của Phương Trường Giang trở nên ngưng trọng: "Đúng vậy, là quan tài sắt, mặc dù tôi không có tham gia quá trình mở quan tài, nhưng cũng đã chạm vào quan tài, thứ đó nhất định được làm bằng sắt!"