Nhìn thấy nữ quỷ tấn công, lão Phong vung trường đao của mình ra, tay kia lấy Âm Dương Bảo Kính để bảo vệ ngực của mình.
Bảo Kính này là pháp khí được sử dụng để khắc chế Chuối Tây Tinh trước đó, có uy lực rất mạnh mẽ.
Trường đao quét qua, Bảo Kính vừa được lấy ra đã chiếu vào khuôn mặt của nữ quỷ.
Trong miệng càng thêm vội vàng mà hô to một tiếng: "Âm Dương Bảo Kính, Lâm binh đấu giả giai trận liệt tiền hành, sắc!"
Tốc độ phát âm của lão Phong quá nhanh, nhanh đến mức không thể nghe rõ.
Chú lệnh vừa ra, Bảo Kính ở trong tay của lão Phong đột nhiên lóe lên, giống như có một tia sáng chiếu thẳng vào khuôn mặt của nữ quỷ.
Làm sao nữ quỷ biết lão Phong có một bảo vật mạnh như vậy? Sau khi bị Bảo Kính chiếu đến, khuôn mặt tái nhợt của cô ta giống như bị tạt axit sunfuric, lập tức bắt đầu bị ăn mòn, phát ra tiếng “xèo xèo”, bốc lên từng đợt khói đen.
Nữ quỷ đột nhiên dừng lại, cơ thể rung rẩy không ngừng, hai tay che mặt, kêu lên một tiếng thảm thiết ngay tại chỗ: "A!"
Nhưng lão Phong cũng không có ý dừng lại, tiếp tục chạy điên cuồng về phía trước.
Mắt thấy đã xuất hiện khe hở, bên phía tôi cũng lập tức dừng lại, tôi duỗi tay trái và nhìn ấn ký đen ở trên tay, nhanh chóng kết xuất kiếm chỉ ấn, vận chuyển đạo khí, kích hoạt ấn ký đen.
Muốn trốn cũng trốn không thoát, đêm nay bị một lệ quỷ áo đỏ nhắm đến? Ba người chúng ta có thể trốn đi đâu?
Đi đến đâu cũng chết, cho nên nhất định phải tìm cách trấn áp đối phương, hoặc là giết chết đối phương.
Chỉ bằng thực lực của ba người chúng tôi rõ ràng là không đủ, cho nên vẫn phải mời thêm người.
Vì vậy, tôi chỉ có thể dừng lại và kích hoạt ấn ký đen, tranh thủ thời gian mà nhóm người của lão Phong có thể trì hoãn hơn 30 giây này, để tôi có thể mời linh môi của Mộ Dung Ngôn đến.
Khi đạo khí của tôi được vận chuyển, ấn ký đen cũng xuất hiện một điểm hơi nóng.
Ngay sau đó, nó bắt đầu thay đổi, muốn hiển hóa thành một bộ Âm Dương Đồ.
"Mộ Dung Ngôn!"
Tôi đếm thời gian, vội vàng nói.
Vừa dứt lời, Âm Dương Đồ càng thêm nóng bỏng, đồng thời bên cạnh cũng sắp xuất hiện một trận đồ bát quái.
Nữ quỷ nhìn thấy vậy cũng dừng lại một chút rồi buông tay xuống.
Khuôn mặt vừa bị Âm Dương Bảo Kính chiếu xạ đã hoàn toàn bị ăn mòn, tràn đầy máu thịt, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, vô cùng kinh khủng.
Nữ quỷ rống to: "Tên đàn ông thối tha kia, dám hủy dung mạo của tao, tao giết mày!"
Nói xong, nữ quỷ đã hung hăng lao về phía trước, tốc độ cực nhanh.
Lão Phong và Dương Tuyết nhìn thấy nữ quỷ lại tấn công thêm lần nữa, Dương Tuyết tăng nhanh tốc độ rung chuông, “Keng keng keng” vang lên không ngừng.
Nhưng lúc này, chuông đồng giống như đã không còn có tác dụng gì đối với nữ quỷ, chỉ có thể không ngừng khiêu khích đối phương.
Lão Phong cũng không chút do dự, cậu ấy lập tức giơ Âm Dương Bảo Kính lên, chuẩn bị chiếu về phía nữ quỷ.
Nhưng lần này, nữ quỷ đã có sự chuẩn bị.
Bên phía lão Phong vừa mới mở miệng đọc chú ngữ, nhưng cậu ấy chỉ mới nói "Âm Dương Bảo Kính", thân hình của nữ quỷ đã lập tức lóe lên rồi biến mất trong hư không.
Nhìn thấy điều này, tất cả chúng tôi đều ngẩn người trong giây lát.
Thực sự biến mất trong hư không, dưới con mắt của thiên nhãn, một cái bóng cũng không thấy.
Ngay sau đó, đột nhiên có một trận gió lạnh mạnh mẽ bao phủ lấy lão Phong, khiến trong lòng của lão Phong cảm thấy không ổn, thầm nghĩ nguy hiểm rồi nhìn ngó xung quanh.
Nhưng tôi ở đằng xa lại có thể nhìn thấy rõ ràng. Nữ quỷ kia đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, trực tiếp đứng ở trước mặt của lão Phong.
Lão Phong còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã đột nhiên vung mạnh quỷ trảo sắc nhọn của mình ra, hướng về phía ngực của lão Phong mà vỗ mạnh xuống...
******************
Nữ quỷ đó tốc độ quá nhanh, tôi không kịp nhắc nhở lão Phong.
Cho dù Dương Tuyết đứng phía sau lão Phong, cũng không cảnh giác đến sự đột nhiên xuất hiện của nữ quỷ kia.
Giống như xuất hiện từ hư không, trong nháy mắt đi tới trước mặt lão Phong, vơ cùng quỷ dị.
Nhìn móng vuốt sắc bén của nữ quỷ vỗ xuống, lòng tôi cũng căng chặt lại, toàn thân như lạnh đi một nửa.
"Xoạc" một tiếng, quần áo trước người lão Phong bị móng vuốt sắc bén xé nát, làm cho cả người cậu ta thuận thế ngã xuống, trong miệng lại theo bản năng kêu lên một tiếng thảm thiết "A"!
Sau đó, cả người cậu ta ngã thẳng xuống đất.
Mặc dù cách nhau có chút xa, nhưng tôi mơ hồ phát hiện ra quần áo bông dày trước ngực của lão Phong đã bị xé nát hoàn toàn, trên ngực xuất hiện từng vết máu.
Nhìn thấy vậy, thân thể của tôi đều run rẩy.
Nhưng thay vì đi lên để giúp đỡ, tôi nhìn vào ấn ký đen trên tay, tính toán thời gian.
Lại thêm mười giây trôi qua, tôi lại mở miệng nói: "Mộ Dung Ngôn!"
Đồng thời, Dương Tuyết nhìn thấy lão Phong ngã xuống đất, lồng ngực nhiễm máu, cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hét lớn: "Phong Tuyết Hàn!"