Thi Muội (Dịch Full)

Chương 579

Chương 579 Chương 579

Nói xong, tôi nhìn thoáng qua thì thấy tình huống của lão Phong không được tốt lắm nên mở miệng hỏi: "Lão Phong, ngực của cậu sao rồi?”

Lão Phong cười nhạt và nhìn vết thương đã được băng bó đơn giản của mình: "Chuyện nhỏ, vết thương này không đáng lo ngại!"

Kết quả là lão Phong vừa dứt lời Dương Tuyết ở bên cạnh liền trợn trắng mắt: "Còn không đáng ngại, thiếu chút nữa xương cốt của anh đã bị móc ra! Rất nghiêm trọng, trước mắt phải cầm máu và còn phải đưa đi bệnh viện khâu lại vết thương, tiêm thuốc tránh bệnh uốn ván! Còn phải xem phổi có chảy máu không."

Dương Tuyết vừa nói xong Tiểu Mạn cũng mở miệng nói: "Thật sự xin lỗi, chuyện của chúng tôi đã làm hại mọi người bị thương. Tôi đã liên hệ với bệnh viện thành phố, một hồi nữa chúng ta trực tiếp đi qua đó là được!"

"Vâng vâng vâng, những thứ này đều đã được sắp xếp xong xuôi. Bên chỗ bệnh viện cũng có cổ phần của công ty chúng tôi. Vì vậy chúng tôi đang chờ Đinh đạo trưởng trở về rồi cùng nhau xuất phát." Đến lúc đó làm kiểm tra toàn diện, Phương Trường Giang tiếp tục phụ họa.

Nghe Dương Tuyết nói đến nghiêm trọng như vậy tôi trực tiếp đứng lên: "Vậy chúng ta đừng trì hoãn nữa, chúng ta đi thôi!"

Mặc dù trên mặt lão Phong không lộ ra vẻ thống khổ, nhưng cũng ý thức được thân thể của mình.

Cậu ta bị thương nghiêm trọng nhất, áo khoác trước ngực đã bị cào rách, lưu lại mấy vết cào hơn nữa những vết thương này còn rất sâu.

Quần áo bên trong đều bị máu tươi nhuộm đỏ. Tuy rằng cậu ta đã dùng thuốc cầm máu nhưng vết thương vẫn còn đang rỉ máu, miệng vết thương lại rất rộng vì vậy phải lập tức được xử lý.

Nếu như bị nhiễm trùng hoặc là bị cái gì đó vậy thì sẽ mất nhiều hơn được.

Trên công trường cũng không còn việc gì, lão Phong cũng không từ chối. Dưới sự dìu đỡ của tôi, cậu ta trực tiếp đứng lên sau đó đi ra khỏi phòng.

Trợ lý Phương Trường Giang của Tiểu Mạn rất biết làm việc vừa mở cửa vừa bật đèn. Cuối cùng anh ta còn nhanh chóng điều một chiếc xe công vụ tới.

Chúng tôi một hàng năm người cũng lục tục lên xe.

Sau đó, chúng tôi đã trực tiếp rời khỏi công trường nơi cực kỳ nguy hiểm khiến chúng tôi suýt chút nữa thì mất mạng này.

Ở trên xe, lão Phong và Dương Tuyết cũng không hỏi tôi đã nói gì với Vương Bảo Thành và Đằng Ngưu. Cả hai trông rất mệt mỏi, đều dựa vào ghế để nghỉ ngơi.

Quá mệt mỏi hơn nữa cả ba người chúng tôi đều bị thương.

Đợi đến cửa bệnh viện thì tôi phát hiện đó là một bệnh viện tư nhân khó trách có cổ phần tư nhân.

Lúc này trước cửa bệnh viện đã sớm có nhân viên y tế đứng chờ.

Phương Trường Giang thay đổi cách cư xử so với lúc trước. Anh ta gào lên vài tiếng với chủ nhiệm đang trực ban của bệnh viện, nói rằng anh ta muốn bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện đứng ra chữa trị và dùng loại thuốc tốt nhất cho chúng tôi.

Chủ nhiệm trực ban luôn miệng gật đầu: Vâng vâng vâng!

Chúng tôi được xếp vào luồng xanh và được điều trị ngay.

Sau khi kiểm tra, tôi và Dương Tuyết không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ có các mao mạch trong hệ thống hô hấp bị vỡ và chảy một lượng máu nhỏ.

Hẳn là bị âm khí của nữ quỷ đánh vỡ, đồng thời cũng không có vết thương gì lớn chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khỏi hẳn.

Tình trạng của lão Phong thì không tốt lắm trước ngực có bốn vết thương lớn đang rỉ máu.

Cũng may là Độc đạo trưởng có thuốc cầm máu trị gia truyền rất lợi hại, đủ mạnh để cầm máu. Nếu không, lúc ấy lão Phong sẽ chảy máu rất nhiều, từ đó xuất hiện cơn sốc và thậm chí là tử vong.

Ngoài ra, bác sĩ còn phát hiện xương ngực của lão Phong có dấu hiệu bị nứt xương, nhiều mô mềm bị bầm tím, thậm chí phổi cũng có một ít chỗ bị tụ máu phải lập tức xử lý.

Nói là cần "tẩy phổi", sau đó cố định xương ngực gì gì đó. Dù sao tôi cũng nghe không hiểu, chỉ biết có vẻ rất nghiêm trọng, tiền chữa bệnh rất cao.

Nhưng cũng may công ty của nhà Tiểu Mạn đã thanh toán toàn bộ chi phí chữa bệnh, không cần chúng tôi bỏ ra một khoản tiền nào.

Nếu không, e rằng chúng tôi sẽ không thể chi trả nổi những chi phí điều trị này.

Khi lão Phong đang được trị liệu trong phòng điều trị, Dương Tuyết đột nhiên kéo tôi qua một bên. Sau đó mở miệng nói với tôi: "Đinh Phàm, anh và sư phụ của anh có phải là đệ tử của môn phái kia không?"

Đột nhiên bị Dương Tuyết hỏi như vậy, tôi liền ngơ ngác tại chỗ: "Môn phái kia là môn phái nào?"

Dương Tuyết cau mày: "Tôi sẽ không nói cho người khác biết, có phải anh và sư phụ của anh đi ra từ Âm Thi Môn?"

"Âm Thi Môn", đây là lần đầu tiên tôi nghe được môn phái này trong lòng mang theo một chút hoài nghi.

Trong nhận thức của tôi, tôi và sư phụ không thuộc môn phái nào cả.

Thuật pháp của sư phụ đều học được từ một nhà sư ở trong núi khi ông cạo đầu làm hòa thượng ở trên núi.

Bình Luận (0)
Comment