Nhưng trong tiềm thức, tôi vẫn muốn tìm ra lý do tại sao tôi luôn lặp lại những giấc mơ như vậy.
Cô gái trên cầu có liên quan gì đến tôi? Ngàn vạn ác quỷ kia là tình huống gì? Vì sao từ đầu đến cuối tôi chỉ nghe được hai chữ "Chờ tôi" kia?
Mọi chuyện thật khó đoán nhưng tôi cũng phát hiện lúc này trời đã tối trên người tôi còn đắp một cái chăn.
Sư phụ đang thu dọn cửa hàng là muốn chuẩn bị đóng cửa.
Tôi hít một hơi thật sâu, nói với mình rằng đừng bận tâm đến những thứ này nữa, nhanh chóng đi giúp sư phụ dọn dẹp cửa hàng đi.
Trong hai ngày tiếp theo, trời yên biển lặng và mọi thứ đã trở lại bình thường.
Giấc mộng kỳ lạ kia cũng không còn xuất hiện, lão Phong cũng xuất viện về nhà.
Mà đêm nay Độc đạo trưởng cũng hẹn chúng tôi tới chứng kiến, thực hiện lời hứa cuối cùng với Phong ca.
Muốn giao Xích Hồng Âm Đan của nữ quỷ áo đỏ cho Phong ca để cho anh ta từ nay về sau ngủ đông, không giành quyền khống chế thân thể với lão Phong.
Bởi vì tính đặc thù của cơ thể lão Phong mà mọi người cũng hy vọng Phong ca có thể ngủ đông.
Địa điểm được chọn là lò hỏa táng nơi ở của lão Tần gia, nơi đó ít người và yên tĩnh. Buổi tối làm việc ở đó cũng không sợ có người lạ xuất hiện.
Vì vậy, chúng tôi đã ở nhà ăn tối và xem TV một hồi.
Ước chừng khoảng mười giờ tối. Lúc này ngoài đường cũng khá yên tĩnh, cũng không có người đi đường.
Lúc này, tôi và sư phụ cũng lên đường, rời khỏi cửa hàng và bắt đầu đi về phía lò hỏa táng.
*************************
Thị trấn của chúng tôi không lớn, hơn nữa hiện tại bên ngoài trời đang rất lạnh. Lúc này ở ngoài đường cũng không còn bao nhiêu người.
Thời điểm tôi và sư phụ đi tới lò hỏa táng thì phát hiện lão Tần gia đã sớm chờ chúng tôi ở chỗ này.
Lúc này thấy chúng tôi tới thì trực tiếp nghênh đón chúng tôi đi vào. Độc đạo trưởng và lão Phong còn chưa tới nên chúng tôi đã ngồi xuống uống trà một lát.
Hôm nay ở lò hỏa táng cũng chỉ có một mình lão Tần gia, chung quanh yên tĩnh lạ thường.
Sau khi chờ đợi khoảng nửa giờ, rốt cuộc Độc đạo trưởng và lão Phong cũng tới.
Độc đạo trưởng thấy chúng tôi đến hết cũng kêu lên: "Ngại quá, vừa rồi ở nhà có chuyện làm trì hoãn, đã để mọi người đợi lâu!"
"Chúng tôi cũng mới đến không lâu, nếu đã đến đầy đủ, vậy chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi, cũng để cho Tiểu Phong yên tâm!"
Độc đạo trưởng liền gật đầu, hôm nay chúng tôi tới đây thứ nhất là để chứng kiến, thứ hai là để chấn nhiếp.
Lão Phong là đồ đệ của Độc đạo trưởng nhưng Phong ca cũng không coi trọng Độc đạo trưởng.
Huống chi đạo hạnh của Phong ca cũng không hề thấp hơn Độc đạo trưởng nên chúng tôi ở đây ít nhiều gì cũng có thể chấn nhiếp Phong ca.
Sau đó, một nhóm chúng tôi đi thẳng ra sân sau.
Trên đường đi, tôi đã hỏi lão Phong sức khỏe của cậu ta đã tốt hơn chưa.
Lão Phong cười nói không có vấn đề gì chỉ là ngực hơi đau.
Cậu ta còn nói chờ qua đêm nay chuyện mà cậu ta lo lắng nhất sẽ chấm dứt.
Khi chúng tôi đến nơi, mọi người đứng sang một bên, Độc đạo trưởng nói với lão Phong: "Tiểu Phàm, chúng ta bắt đầu đi! Có sư phụ ở đây, con đừng lo lắng!"
Lão Phong khẽ gật đầu, nói một tiếng "Vâng", sau đó từ trong túi quần lấy ra một cái bình màu đen.
Mọi người đều nhìn xem, nhưng không phát ra tiếng động.
Lão Phong lấy ra một viên thuốc, hít một hơi thật sâu nhìn mọi người một cái rồi lập tức nuốt viên thuốc xuống.
Ngay khi nuốt xuống, một tay của lão Phong đã kết thành một thủ ấn: “Cấp cấp như luật lệnh, sắc!”
Chú lệnh vừa ra, cơ thể của lão Phong đã chấn động mạnh. Ngay lập tức, có một luồng âm khí cực mạnh bộc phát ra ngoài.
Lập tức lão Phong trợn tròn mắt, sau đó ngất xỉu.
Độc đạo trưởng đã sớm chuẩn bị, ông ấy dùng một tay tiếp được lão Phong sau đó đặt cậu ta ngồi ở trên ghế.
Trạng thái của lão Phong không khác trước là mấy, cậu ta giống như bị động kinh, không ngừng co giật, miệng thì sủi bọt.
Nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn, một lúc sau, thân thể của lão Phong đột nhiên ngừng run rẩy.
Ngay lập tức, lão Phong mở mắt ra và tỉnh dậy.
Nhưng chúng tôi biết rất rõ ràng, chờ lão Phong mở mắt ra một lần nữa thì đã không còn là Phong Tuyết Hàn mà là anh trai trong cơ thể của cậu ta, Hàn Tuyết Phong.
Sau khi Phong ca tỉnh lại, cũng không đứng dậy khỏi chỗ ngồi mà trước tiên là lắc lư cổ vài cái rồi mới đứng dậy từ trên ghế.
Ngay sau đó anh ta đã thay đổi giọng điệu thường ngày của lão Phong mà trở nên cà lơ phất phơ: "Đã lâu không đi ra ngoài, cơ thể này lại bị tên rác rưởi chết tiệt này chơi đến mức muốn hỏng rồi!"
Nói xong, Phong ca chậm rãi đứng lên sờ sờ ngực của mình: "Ôi! Thật là... mẹ nó đau, tên rác rưởi này sao lại bị đánh thành như vậy..."