Lão Tần gia kinh hãi, muốn xé lá bùa xuống.
Nhưng đã chậm, ông ấy còn chưa kịp ra tay thì lá bùa đen đã ‘Bùm’ một tiếng. Trong nháy mắt, vai trái của lão Tần gia nổ tung.
Lão Tần gia hét thảm một tiếng. Dưới sức mạnh vô cùng lớn của bùa chú, cả người ông ấy bị thổi té xuống mặt đất, hôn mê tại chỗ.
Đồng thời, một đốm lửa xanh xuất hiện, đốt cháy nửa cánh tay của ông ấy.
“Lão Tần gia!” Tôi kêu lên.
Tất cả những việc này xảy ra quá nhanh. Tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.
Ngay khi tôi vừa hét lên, con mèo già bị tôi đâm trúng đã nắm được cơ hội. Hai chân nó vừa giẫm vừa chịu đựng đau đớn mà nhảy lên, trực tiếp nhảy qua đỉnh đầu của tôi, muốn thoát khỏi sự dây dưa của chúng tôi…
******************
Toàn bộ tâm trí của tôi đều bị vết thương của lão Tần gia thu hút. Tôi chuẩn bị giúp lão Tần gia dập tắt lửa, hoàn toàn không hề chú ý đến động tĩnh của con mèo già kia.
Vì vậy, khi con mèo già nắm lấy cơ hội này và nhảy lên không trung, tôi đã hoàn toàn không nhìn thấy nó.
Nhưng điều này không có nghĩa là Phong ca không có để ý tới. Anh ta toàn tâm toàn ý chú ý đến viên Xích Hồng Âm Đan. Đây là món đồ mà anh ta tha thiết mơ ước.
Tuy rằng tôi không biết vì sao Phong ca lại cần Xích Hồng Âm Đan. Nhưng nhìn dáng vẻ của anh ta thì vật này rất quan trọng.
Lúc này, khi thấy con mèo già nhảy lên và muốn chạy trốn, sắc mặt của anh ta trở nên ngưng trọng. Trong miệng gầm nhẹ một tiếng: “Muốn chạy trốn, không có cửa đâu!”
Nói xong, anh ta giơ tay vung kiếm chỉ thẳng vào con mèo già.
Con mèo già đã bị thương, lúc này cơ thể của nó không thể tạo thành hình vòng cung để né tránh.
Nếu bị kiếm của Phong ca đâm trúng một lần nữa, nó nhất định sẽ mất mạng.
Dưới tình thế cấp bách, nó cũng không quan tâm tới Xích Hồng Âm Đan nữa. Nó trực tiếp ném thẳng chiếc hộp đang cầm trong tay qua cho Phong ca.
Khi Phong ca nhìn thấy chiếc hộp, sắc mặt lập tức thay đổi. Anh ta vội vàng thu kiếm lại.
Bên trong chính là Xích Hồng Âm Đan. Nếu một kiếm này chém xuống và làm vỡ Xích Hồng Âm Đan, mọi chuyện chắc chắn sẽ kết thúc.
Phong ca vội vàng thu kiếm và thu hồi sức mạnh.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh chóng và quá mức đột ngột.
Cho nên ngay cả khi Phong ca lập tức thu kiếm thì vẫn chậm một bước.
‘Răng rắc’. Kiếm gỗ đào trong tay Phong ca bởi vì được truyền đạo khí vào nên đã trở nên vô cùng sắc bén.
Khi thanh kiếm chém xuống, nó trực tiếp đánh lên hộp gỗ.
Nó gần như bị cắt làm đôi. Nhưng bởi vì Phong ca đột ngột thu kiếm cho nên con mèo già đã trực tiếp nhảy qua đỉnh đầu của anh ta.
Sau đó trốn khỏi vòng vây của ba người chúng tôi. Lúc này nó đã sử dụng cả bốn chân, liều mạng chạy về phía lão yêu bà.
Tôi và Phong ca cũng không quan tâm. Tôi nhanh chóng chạy tới trước mặt lão Tần gia, giúp ông ấy dập tắt lửa.
Phong ca vội vàng thu hồi kiếm gỗ đào. Anh ta gỡ mặt trên hộp xuống và nhanh chóng mở nó ra.
Sau khi mở hộp gỗ ra thì phát hiện Xích Hồng Âm Đan đã bị kiếm gỗ đào tạo ra một khe hở. Lớp vỏ bên ngoài đã bắt đầu khô quắt, không còn là màu đỏ tươi nữa.
Lúc này âm nguyên được tích tụ bên trong đang nhanh chóng cạn kiệt.
Sắc mặt của Phong ca thay đổi rõ rệt. Anh ta thầm mắng một tiếng ‘Chết tiệt’.
Nói xong, Phong ca không có chút do dự nào mà cầm lấy viên Xích Hồng Âm Đan có một vết nứt do tàn phá và đã hao tổn không biết bao nhiêu âm nguyên, trực tiếp nhét vào trong miệng và nuốt trọn cả viên vào trong bụng.
Anh ta đang đùa cái gì vậy? Tuy rằng Phong ca là mệnh hồn nhưng thân thể lại là của người sống.
Thân thể của người sống sao có thể cắn nuốt âm đan? Nếu nuốt thứ đó vào, chẳng phải là đi tìm chết sao?
Mặc dù tôi đang giúp lão Tần gia dập tắt lửa nhưng trong mắt tôi đã nhìn thấy hết một màn vừa rồi.
Sắc mặt của tôi nhanh chóng thay đổi, vội vàng nói: “Phong ca, anh không thể ăn viên âm đan này, anh và lão Phong đều sẽ chết đấy!”
Sắc mặt của Phong ca lại trở nên ngưng trọng: “Tôi biết rõ chứ nhưng âm đan đã nát. Âm nguyên trôi đi quá nhanh. Tôi cần phải khóa chặt âm nguyên vào bên trong cơ thể cho nên chỉ có thể nuốt vào…”
Nói tới đây, Phong ca ôm ngực, dường như rất khó chịu. Sắc mặt của anh ta cũng lúc xanh lúc đỏ.
Có lẽ, tác dụng phụ của âm đan đối với cơ thể con người đã bắt đầu xuất hiện.
“Người anh em, e rằng tôi chống đỡ, chống đỡ không được nữa. Còn lại, còn lại giao cho cậu, nhớ kỹ, nhớ kỹ sau khi cậu trở về, mỗi ngày cho tôi uống một chén, một chén máu tươi...”
Càng ngày giọng nói càng nhỏ dần. Sắc mặt của Phong ca cũng càng ngày càng kém và bộ dáng càng ngày càng khó chịu.
Hơn nữa, sau khi anh ta vừa nói xong, lập tức trợn tròn hai mắt. ‘Ầm’ một tiếng lập tức ngã xuống mặt đất, không rõ sống chết.