Phong ca liếc mắt nhìn lão Phong: "Hừ! Nếu không phải do cậu vô năng thì hiện tại tôi đã có thể rời khỏi thân thể của cậu từ lâu rồi. Nhưng hiện tại nếu chúng ta muốn triệt để tách ra thì nhất định phải tìm thêm một hoặc nhiều viên Xích Hồng Âm Đan nữa mới được …”
“Tại sao lại cần nhiều thêm?” Tôi hơi khó hiểu.
Hiện tại đã có thể tách rời, vậy thì khoảng cách triệt để tách ra cũng không còn xa nữa mới đúng.
Nhưng Phong ca lại tỏ ra giận dữ nói: "Loại trạng thái này của chúng ta không phải là thứ mà người đời có thể lý giải được. Nhưng tôi có thể lợi dụng viên Xích Hồng Âm Đan để thoát ra, nhưng nếu muốn được như vậy thì phải sử dụng pháp môn bí thuật trong gia tộc. Bây giờ pháp môn đó đã được mở ra, nếu muốn mở ra lần nữa thì cần phải có càng nhiều sức mạnh của Âm Nguyên.”
Trong giọng nói của Phong ca có sự tiếc nuối, nhưng cũng có một chút không cam lòng.
Nhưng trong nguyên một đoạn hội thoại ấy, tôi chỉ có thể đọc được hai chữ “gia tộc”.
Bởi vì lai lịch của lão Phong đều trống rỗng, trước khi gặp được Độc đạo trưởng thì không ai biết chuyện trước đây của cậu ta.
Ngay cả Độc đạo trưởng cũng không biết lai lịch và gia cảnh của Phong ca.
Chỉ biết lão Phong là người có song hồn, cho nên mọi người mới suy đoán rằng gia thế của lão Phong có liên quan đến khu vực Nam Dương.
Bởi vì ở Nam Dương phổ biến thuật dưỡng quỷ, mà trong cơ thể của lão Phong còn tồn tại một hồn phách, vậy thì chuyện này rất có thể là do từ khi cậu ta còn nhỏ đã bị người nào đó cấy một loại quỷ hồn vào trong cơ thể.
Nhưng cho tới bây giờ lão Phong chưa từng đề cập đến nó, cũng không muốn nói ra điều đó.
Vì vậy, không ai biết lai lịch và cuộc sống của lão Phong trước năm mười bốn tuổi, còn về hoàn cảnh gia đình và nguồn gốc song hồn của cậu ta thì càng không có cách nào biết được.
Còn việc liệu Phong ca có thuộc một loại quỷ nào đó hay không, hay chân chính là một song hồn, thì không ai có thể chắc chắn 100% được.
Bây giờ sau khi Phong ca đề cập đến hai chữ “gia tộc”, tôi gần như có thể chắc chắn rằng lão Phong phải xuất thân từ một gia đình tu Đạo chính thống.
Cũng có thể là xuất thân từ một môn phái dưỡng quỷ nào đó ở Nam Dương, tóm lại trước khi quen biết Độc đạo trưởng, bọn họ đã có chút liên quan với thuật pháp của Đạo gia.
Trong lòng tôi nghĩ vậy, nhưng không có nói ra.
Mà lão Phong đang ngồi trên giường cũng đã nghe được những chữ mấu chốt.
Cậu ta đột nhiên nhíu mày, ngồi thẳng người lên, sau đó hỏi Phong ca: "Gia tộc, bí cấm pháp môn. Chẳng lẽ, chẳng lẽ anh còn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trước khi ở trên biển lớn sao?"
Những chuyện đã xảy ra trước khi ở trên biển lớn? Cái này là cái gì? Chẳng lẽ là cuộc sống trước kia của lão Phong?
Không chỉ có tôi, mà ngay cả Độc đạo trưởng cũng tò mò mà nhìn về phía Phong ca.
Phong ca hừ lạnh một tiếng: "Có cái gì mà tôi không nhớ rõ chứ? Không chỉ chuyện cậu đã từng làm nô thuyền, thậm chí từ lúc người trong tộc giết chết tôi, về sau còn trồng tôi vào trong cơ thể của cậu. Tất cả những gì cậu đã trải qua, tôi đều nhớ rất rõ."
Quả nhiên là như thế.
Đúng như những gì Độc đạo trưởng đã đoán ngay từ đầu, bọn họ là người cùng tộc, sau khi sinh ra, Phong ca đã được chọn làm Quỷ.
Cắt đứt mạch máu của anh ta, sau đó đưa đến bên miệng để Phong ca uống, rồi dùng một vật chứa đặc biệt bao phủ, dán phù chú lên, cuối cùng là cử hành một nghi thức nào đó.
Một khi nghi thức hoàn thành, đứa bé bị cắt đứt mạch máu đương nhiên là đã chết.
Chỉ cần để một đứa bé khác còn sống, như vậy trong thân thể của nó sẽ được gieo một con quỷ.
Hai người sẽ cùng sống cùng chết, cùng nhau dùng chung một thân thể, sinh ra một cơ thể có hai hồn phách.
Một người chủ dương, một người chủ âm.
Nhưng mà ngoại trừ quỷ chủng ra thì thuyền nô là cái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ trước khi lão Phong mười bốn tuổi đã trải qua chuyện gì nữa sao?
Trong lòng tôi có quá nhiều nghi vấn, tôi cảm thấy lão Phong và Phong ca cũng có quá nhiều bí mật.
Lão Phong nghe xong, sắc mặt cũng trở nên kích động thêm một lần nữa: "Vậy tại sao, tại sao anh lại không nói cho tôi biết?"
"Nói cho cậu biết? Chỉ bằng cái đức hạnh kia của cậu sao? Chẳng lẽ để cậu tiếp nhận cái gia tộc còn tàn khốc gấp vạn lần so với việc làm thuyền nô sao? Nếu không có tôi, ngay cả những ngày làm thuyền nô thì cậu cũng không thể vượt qua! Cái tên chết tiệt rác rưởi này, vậy mà còn muốn biết về quá khứ ..." Trên gương mặt của Phong ca tràn đầy vẻ khinh bỉ, nói về quá khứ mà chỉ có hai người họ có thể hiểu.
Phong ca có vẻ vô cùng kích động, hô hấp dồn dập, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết nhà của chúng ta ở đâu? Nói cho tôi biết, tại sao chúng ta lại bị người trong tộc đối xử như vậy? Chúng ta, chúng ta còn cha mẹ không? Nói cho tôi, nói cho tôi biết..." Khi nói đến câu cuối cùng, hai mắt của lão Phong đầy những tơ máu, gần như là hét lên.